Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Mười Lẻ Một Đêm - Hồ Anh Thái

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 da1uhate
 member

 ID 57917
 12/28/2009



Mười Lẻ Một Đêm - Hồ Anh Thái
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

CẶP T̀NH NHÂN: Căn hộ chung cư - Họa sĩ trồng cây chuối.

Có một người đàn ông và một người đàn bà bị nhốt trong căn hộ trên tầng sáu suốt mười một ngày đêm. Mười lẻ một đêm. Và mười lẻ một ngày.

Chính xác th́ không đúng mười lẻ một đêm ngày, nhưng thực sự là bao nhiêu th́ độc giả phải theo dơi hết cả cuốn sách mới biết được. Chẳng phải là tác giả giữ mánh hay giấu bí quyết gia truyền mà cái ǵ cũng phải tuần tự. Đôi khi đọc sách cũng là dịp thử thách ḷng kiên nhẫn. Sách dở th́ thử thách ḷng khoan dung.

Thực ra cũng không phải là hai người bị nhốt. Họ t́nh nguyện hẳn hoi. Căn hộ của một người bạn trong khu nhà cao tầng. Chất lượng cao. Thang máy. Hiện đại. Như Tây. Người đàn ông và người đàn bà cần có một căn pḥng, ở với nhau một buổi sáng. Họ đến mượn căn hộ này của người bạn. Cần pḥng à, ôkê, quá đơn giản. Người bạn tỏ vẻ thông cảm hiểu biết, dặn ḍ cứ tự nhiên như ở nhà, rồi ra đi ngay. Rồi trở lại ngay. Bà mẹ tớ ở căn hộ ngay bên cạnh, nếu bà già tưởng tớ đang ở nhà, bà sẽ sang quấy phá. Vậy tớ khóa cửa từ bên ngoài làm như đi vắng. Chiều nay tớ về sẽ giải phóng cho hai đồng đội, hai đồng đội vui vẻ nhé.

Lần này anh ta mới thực sự đi. Và đi luôn.

Nhưng hai nhân vật chính chưa biết điều đó. Hơn mười năm mới gặp lại và lần đầu tiên họ muốn trao thân cho nhau. Quá khứ dan díu chưa đẩy họ tới việc ấy. Dùng từ dan díu e rằng không nói đúng bản chất mối quan hệ vô tư của hai người mười sáu năm qua. Đúng ra đấy là một t́nh bạn khá lạ lùng, phải đợi đến tận hôm nay họ mới chịu để dẫn tới chuyện thân xác.

Chuyện ấy ngày nay hơi bị dễ. Thời gian địa điểm hơi bị dễ. Khách sạn nhà nghỉ mọc lên như nấm. Điều kiện cho thuê hơi bị dễ. Hà Nội có thành ngữ chỉ những nơi hứng lên là vào thuê pḥng được ngay: ngủ Gia Lâm đâm Thái Hà, thậm chí vừa văn hóa ngủ nghê vừa văn hóa ẩm thực đặc sản đất Tràng An: chó Nhật Tân vần Hồ Tây. Con đường bên Hồ Tây mang tên một thi sĩ lăng mạn trở thành con đường phong t́nh, nhà nghỉ mỗi ngày đổ vào xe rác cả sọt bao cao su. Tiếng tăm những khu ăn chơi xả hơi b́nh dân phải đợi đến khi khét lên tận mũi lực lượng an ninh lành mạnh xă hội th́ các tụ điểm mới bị rà quét. T́m và diệt. T́m được rất ít và diệt ít hơn. Vỡ Gia Lâm chạy về Thái Hà lập căn cứ địa mới, vỡ Thái Hà về đường Hoàng Quốc Việt lập lại chiến khu. Vỡ Hà Nội tràn ra ngoại ô, tràn về các tỉnh, cơn lũ quét qua vùng Xuân Mai, tràn xuống các ngă ba ngă tư sung sướng Vĩnh Phúc, Phú Thọ, Thanh Hóa. Sài G̣n không vỡ th́ Sài G̣n cũng vươn ra ven đô cho tới miệt vườn, Sài G̣n đi tắt đón đầu xuất khẩu công nghệ về miền viên ngọc Tây đô, bao quát cả vùng con nước trong về miền đông con nước đỏ. Nước non đâu cũng là nhà, quê hương đâu cũng gọi là ṿm chơi. Kiu kiu choai choai rủ nhau vào nhà nghỉ thuê pḥng ngủ trưa, chưa đến tuổi có bằng lái xe máy th́ ch́a thẻ học sinh. Bệ vệ sồn sồn th́ vào gửi cái đăng kư xe, ở khu vực nhạy cảm th́ nhớ đừng có quay biển số xe hơi xe máy ra ngoài đường, nhân viên khách sạn có boa tốt c̣n chạy ra khoác áo cho biển số xe của khách. An toàn tuyệt đối dân chủ thuận tiện. Một giờ hai giờ, nửa ngày một ngày, từng đôi từng đôi ra trả pḥng, ră rời tơi tả hay hả hê tươi mưởi, tùy khả năng và tùy hứng. Tùy tâm. Có trường hợp cá biệt một bà ở trong pḥng nửa ngày vẫn chưa đủ lót dạ, lúc sồn sồn đi ra bàn lễ tân trả pḥng vừa chửi xoe xóe vừa tát vào mặt bạn t́nh, trèo vào trong xe rồi, chưa kịp đóng cửa c̣n giơ tay tát tiếp. Có trường hợp ngoại diện đang thanh toán tiền để ra đi, tính đi tính lại thấy quanh vùng cũng chẳng có ǵ giải trí, bèn rủ nhau trở lại pḥng, thuê thêm vài giờ nữa.

Có những sự cố ghê hồn xảy ra ở nhà trọ. Một cô nhắn tin cho bồ: em dang cho anh o phong 301 khach san Huong Duong. Nhầm nhọt luống cuống thế nào nhắn tin sang máy chồng. Đă thế lại c̣n không biết, cứ vô tư nuy hết cả ra, nằm giang tay giang chân chờ bồ trên giường êm nệm ấm. Tay chồng thủ ngay con dao nhọn Thái đến thuê pḥng 302 đối diện. Trường kỳ mai phục như chiến lược đấu tranh và thập diện mai phục như phim của Trương Nghệ Mưu. Cô nàng bên pḥng 301 chờ bồ măi không đến bèn bấm môbai gọi trực tiếp cho xong. Đối tượng hân hoan đến, anh ả chưa xem phim Thập diện mai phục, chẳng đề pḥng ǵ, cứ thế giá áo lên cao giá quần tụt xuống, điện thoại di động để chế độ rung, quần để chế độ treo. Thôi, đến đây chẳng cần kể tiếp chuyện anh chồng và con dao từ bên pḥng 302.

Những vụ việc như thế chẳng có ǵ độc đáo. Quá đại trà. Hiếm hoi hơn một cấp là anh ả bị chụp ảnh từ khi bắt đầu bước đến cửa nhà trọ. Hơn một cấp nữa là bị quay phim tạo hồ sơ lưu, hoặc là chuyển cho vợ cho chồng hoặc là chuyển cho cơ quan. Khác đi một cấp là anh ả tự quay phim xem với nhau. Khác hẳn nữa là chủ khách sạn lắp máy quay bí mật, ngồi rung đùi xem truyền h́nh trực tiếp.

Thoạt đầu dường như chỉ thuần túy là chuyện xác thịt con người. Xác thịt đi kèm hoặc không đi kèm với t́nh. Rồi nó dẫn đến ghen tuông, mất độc quyền miếng ăn ít nhiều đều dẫn đến ghen tuông. Rồi đâm chém giành giật xin nhau tí tiết. Rồi giơ mồi nhử miếng cho sập bẫy. Bẫy t́nh mà cũng là bẫy tiền bẫy quyền bẫy chức bẫy danh. Bẫy ô danh.

Khách sạn nhà nghỉ thoạt nghe chỉ là cái chốn ngủ nghê hiền lành, nghe thế một hồi th́ nó đă thành chốn hang hùm nọc rắn, hầm chông bẫy đá lưới trời, có kẻ được lên tiên mà cũng có kẻ xuống cơi âm, không tiên không âm th́ thân bại danh liệt.

Không. Những chốn ấy không thể là điểm hẹn với người đàn bà. Chị bây giờ là vợ của ông Víp, một nhân vật chỉ mới nghe tên đă biết thế lực mức nào. Vợ một ông lớn, một mệnh phụ phu nhân, thuộc loại danh gia vọng tộc bắc bậc kiêu kỳ. Tư thế ấy không cho phép dính vào bất cứ một nhà nghỉ vớ vẩn nào. Vị trí ấy không cho phép hở hang bất kỳ một chi tiết riêng tư trước mắt người đời. Mười mấy năm mới gặp lại, chàng nàng hẹn ḥ nhau, chỉ mới hẹn là cả chàng cả nàng đều biết lần này sẽ dẫn đến chuyện ấy. Chuyện đực cái muôn đời, nhưng rất có thể nó làm cho kẻ danh giá phải mất danh mất giá. Không thể gặp ở biệt thự của nàng, dù nó lúc nào cũng vắng người. Khách sạn nhà nghỉ - không! Trong xe hơi của nàng trên một con đường vắng - lại càng không!

Rốt cục điểm hẹn là đây. Một khu chung cư chất lượng cao. Chín tầng nhà trên đồng nước phía nam thủ đô. Bản đồ tự nhiên chỉ vào vùng đất mỗi tấc đất là một pho truyền thuyết. Đồng nước úng nhiều ba ba thuồng luồng, có chuyện vợ chồng thuyền chài đêm hôm ghé vào một cái phủ ṭa ngang dăy dọc, mờ sáng tỉnh dậy đền đài ṭa lầu đă trở về thành đầm nước bạc trắng. Bây giờ th́ đồng đất úng lún nước trắng mênh mông đă trở thành ṭa binđinh cao ngất, con luồng con giải con ba ba nay trôi dạt về đâu?

Anh bạn họa sĩ bốn mươi tám cái xuân xanh, không dưới mười lần dọa lấy vợ mà vẫn c̣n cô đơn. Căn hộ này anh mới chuyển đến. Bà mẹ tám mươi của anh cũng chuyển đến căn hộ bên cạnh. Hai mẹ con bán căn pḥng trong phố cổ, thừa sức mua mấy căn hộ như thế này. Họ rời được phố cổ ra đi quả là một cuộc cách mạng mà dân phố cổ truyền đời không dám hưởng ứng. Lối vào nhà hẹp như đường ống dẫn dầu, một người dắt xe máy không tránh nổi một người đi bộ. Năm ba hộ gia đ́nh chung nhau một cái nhà vệ sinh, sáng sớm một người đau bụng ở trong là cả mấy người xếp hàng chờ tắc cả lối đi ở ngoài. Đêm đêm công nhân vệ sinh vẫn c̣n phải xách đèn chai nện ủng cồm cộp đi vào ông ơi mở cửa cho tôi thay thùng. Thế mà tấc đất tấc vàng. Thế mà, thanh niên phố cổ thề rằng nhà cao (có) toa lét không bằng ngồi (xổm) ở đây. Chỉ có mẹ con anh bạn kiên quyết ra đi. Tất nhiên việc chuyển nhà có dính dáng đến lối sống kỳ quặc của anh, chuyện ấy sau này sẽ kể. Nhưng chỉ riêng việc anh dám nói dám làm dám chuyển đă là một tấm gương biết lựa chọn cuộc sống văn minh hạnh phúc ở thủ đô.

Căn hộ chuyển đến nửa năm rồi mà trống không tạm bợ. Nhà của những anh chàng độc thân, lại độc thân ở lúc đáng lên tuổi ông tuổi bác. Nhà bà mẹ ở bên cạnh th́ cái ǵ cũng có. Nhà con trai ở bên này th́ cái ǵ cũng không. Của đáng tội có một cái giường, cạnh giường có một cái tủ quần áo kiểu tạm, riđô kéo phécmơtuya bao quanh móc áo. Một cái bếp ga chẳng biết có c̣n ga. Một cái tủ lạnh chẳng biết có c̣n đồ lạnh. Khu đô thị mới chưa kéo đường dây điện thoại vào. Căn hộ bảy mươi mét vuông, một pḥng khách, một pḥng ăn, hai pḥng ngủ là quang cảnh vườn không nhà trống, chiến thuật tiêu thổ kháng chiến thời chống Pháp.

Trống không, đơn giản, tuềnh toàng. Nhưng ḷng người th́ rộng. Nghe nói bạn cần pḥng là nhường ngay. Thấy bạn đi cùng đàn bà đến là hiểu ngay. Lại c̣n dặn cứ tự nhiên như ở nhà. Lại c̣n chu đáo khóa cửa từ bên ngoài để pḥng chống bà mẹ.

Người đàn bà kể từ khi làm vợ ông Víp, kể từ khi một bước lên bà lên địa vị mới, từ trong bản năng đă biết nhạy cảm với những cái bẫy. Đường bằng là đường nhiều tai nạn. Phải thận trọng. Người bơi giỏi th́ chết v́ sông nước. Phải giữ ḿnh. Nhưng bước chân vào đây, gặp người chủ nhà, linh cảm cho chị biết đây hoàn toàn có thể là nơi an toàn duy nhất c̣n sót lại trên thế gian này.

Đơn giản chỉ là linh cảm. Chị biết ǵ về chủ nhà đâu. Chị không thể ngờ rằng ḿnh và nhân t́nh sẽ bị mắc kẹt lại đây liền một tuần. Chính xác là tám ngày bảy đêm. Tác giả vừa mới nói ở đầu truyện là mười lẻ một đêm và mười lẻ một ngày kia mà? Đúng, phải bốn đêm ba ngày tiếp sau đó th́ câu chuyện này mới hoàn toàn kết thúc. Nhưng chuyện xảy ra trong căn hộ chung cư th́ chính xác là bảy đêm. Và tám ngày.

Trong suốt tám ngày bảy đêm ấy, có biết bao nhiêu chuyện được cặp t́nh nhân đem ra kể cho nhau. Bao nhiêu nhân vật liên quan được nhắc đến. Nhắc đến. Soát xét lại. Nhẩn nha tỉ mỉ dần dà. Trong hy vọng chủ nhà có thể về bất cứ lúc nào. Sẽ mở khóa. Sẽ giải thoát cho họ. Trong cả tuyệt vọng v́ cứ thêm một ngày qua đi. Lại một đêm qua đi. Chuyện kể của họ thành ra bất tận. Một ngh́n lẻ một đêm của nàng Sêhêradát cũng chỉ dài đến thế mà thôi.

Lẽ tất nhiên nhân vật đầu tiên mà hai người bàn tán nhiều nhất là chủ nhà. Một họa sĩ. Tốt nghiệp Đại học Mỹ thuật Yết Kiêu hẳn hoi. Nhưng mà chàng thực chất không phải là họa sĩ. Chàng học lư luận mỹ thuật. Dần dần thành danh một nhà phê b́nh tranh. Gu tinh tế. Không vẽ mà c̣n hơn cả vẽ, giới họa sĩ cứ phải ngong ngóng xem chàng sắp đánh bóng ai sắp giết ai. Người được chàng thổi tất nhiên là nổi danh. Bị chàng gí cũng nổi danh nốt. Một đời làm hội họa mà không được chàng nhắc đến một ḍng th́ chỉ là rác, có quyền hận đời. Cái đời bất tài.

Nhưng mà tạo hóa bù trừ. Chàng đứng trên hội họa nhưng không biết vẽ. Chàng đứng trên t́nh trường nhưng chẳng t́nh nào đậu. Bốn mươi tám tuổi vẫn là chàng trai độc thân. Lâu lâu dắt về nhà một cô. Cô nào cũng tuột được xiêm y, tuột được cả giày tất để lộ gót hài. Họa sĩ không biết vẽ mà tuột xiêm y con gái nhà người ta ra là không phải cần người mẫu khỏa thân. Không phải để vẽ mà chỉ để làm mỗi việc ấy. Xong. Đường ai nấy đi. Lâu lâu sau lại dắt về một cô khác giới thiệu với mẹ. Bà mẹ già quen rồi nhờn rồi chẳng thèm bỏ ra ngoài. Bà cứ ngồi im một góc nhà nhắm mắt gơ mơ tụng niệm. Nhắm mắt mà tự tưởng tượng ra một bức tường vô h́nh ngăn giữa bà và đôi trai gái. Bên kia bức tường vô h́nh hai đứa đê mê trong tiếng mơ chánh pháp từ bi khoan dung. Xong. Lại đường ai nấy đi. Không bao giờ một cô nào đậu lại. Của đáng tội cũng có mấy cô săn chàng lùng chàng, sùng sục cả lên, nhưng cô nào cũng xôi hỏng bỏng không. Chàng đă quen cái đời lông bông không ràng buộc. Độc thân mà hơn cả có vợ, lúc nào cũng sẵn.

Lần nào dắt gái về cũng trịnh trọng giới thiệu. Mẹ ơi đây là đây là đây là. Ban đầu bà mẹ c̣n ừ hữ hỏi han đứa con gái dăm câu ba điều. Sau rồi chẳng thấy con nào đậu lại. Thế là bắt đầu quen tính lăng nhăng lít nhít của con trai. Thế là nhàm. Mà gă con trai lại không nhàm. Mỗi cô mới dắt về là một vùng đất mới chưa được khám phá. Mỗi cô dắt về là một cuộc khởi đầu. Tất nhiên phải được giới thiệu trân trọng. Mẹ ơi đây là đây là đây là. Bà mẹ gạt đi ngay, thôi thôi hồng hương hoa lan cúc ngọc, tên nào mà chả là tên, làm ǵ th́ làm nhanh nhanh rồi đi cho tôi yên. Bà xử sự như vậy vô h́nh trung bà đă thành chủ chứa, biết rơ đôi trai gái vào đây là không có chuyện ǵ khác. Chẳng qua là bà quá sốt ruột. Nhà bà không phải cái bến mà con kia không phải là con thuyền. Chẳng có đứa nào chịu neo lại. Con trai bà th́ có cái lư của anh ta. Giới thiệu, lần nào cũng giới thiệu, thâm tâm anh không đặt ra chuyện tạm bợ hay bền vững, không coi nhẹ bất kỳ một cuộc gặp gỡ nào, bao giờ cũng mới, bao giờ cũng là khởi đầu đáng trân trọng.

Gă là con người hồn nhiên cởi mở. Chữ cởi mở hiểu theo đúng nghĩa là dễ dàng bộc lộ con người ḿnh. Chữ cởi mở c̣n được hiểu theo nghĩa ông Víp vẫn hiểu. Cởi mở. Đấy là loại phim con heo cởi hết ra mở hết ra. Cần hiểu gă theo cả nghĩa ấy. Mấy họa sĩ tài danh bạn gă chuyên thành công ở loại tranh khỏa thân, mấy anh chàng ấy chỉ thích cởi mở người mẫu chứ không cởi mở chính ḿnh. Quần áo dây toàn sơn với màu lưu cữu, chuột chạy qua quần áo của cánh họa sĩ này th́ chỉ chạy có ba chân, một chân phải bịt mũi. Ấy thế mà lâm sự trên giường vẫn không chịu cởi mở. Cứ như bộ quần áo hôi ŕnh là lá bùa yêu cuối cùng của họ. Một thứ ma túy để cánh đàn bà mở bài bịt mũi kết bài th́ nghiện.

Gă khác. Bốn mươi tám cái xuân xanh là bốn mươi tám mùa cởi mở. Thời trang yêu thích nhất là bộ cánh lúc lọt ḷng mẹ. Năm ấy người chồng theo đoàn thanh niên đi công tác dài hạn ở miền núi th́ ở nhà người vợ trở dạ. Được một thằng cu. Đúng ước nguyện cả vợ lẫn chồng. Người vợ bế con đến hiệu ảnh, chụp cho con một tấm để gửi lên miền Tây cho chồng. Đặt thằng bé nằm lên mặt bàn. Giật hết tă lót ra. Banh cả hai chân ra cho con chim chĩa thẳng vào ống kính. Đấy nhé, nói có sách mách có chứng, nh́n ảnh th́ không ai c̣n bán tín bán nghi nữa.

Cái ảnh khoe chim đầu đời vận vào cả đời. Suốt thời tuổi thơ đi học th́ chớ, về đến nhà là thằng bé tụt hết cả quần áo đi ra đi vào. Nhông nhông. Ra ra vào vào trong căn nhà phố cổ. Nhông nhông nhà bếp chung nhà tắm chung ṿi nước chung. Cho đến tuổi dậy th́. Nói cho đúng th́ nó c̣n tiếp tục nhông nhông cả tuổi dậy th́ nếu không có một sự cố. Lần ấy nó ra sông Hồng tắm với lũ bạn như mọi lần. Nó cởi hết quần áo chạy tồng ngồng từ nhà ra phố, chạy qua con đê ra băi sông. Cả phố đă quen với h́nh ảnh này mười hai năm rồi. Nhưng hôm ấy cả phố phải giật ḿnh. Bắt đầu từ hôm ấy thằng bé đă ria mép lún phún. Lún phún cả lông cả lá. Nó th́ không ư thức được sự thay đổi của cơ thể. Nó vẫn vô tư như mọi lần. Tắm xong nó lại tô hô tênh hênh chạy từ băi sông dọc theo đường phố về nhà. Tổ bảo vệ dân phố rầm rập đuổi theo. Bắt lấy. Bắt lấy thằng cởi truồng. Lũ trẻ con reo ḥ đuổi theo. Dân phố rôm rả nh́n theo.

Bảo vệ dân phố nhắc nhở. Bà mẹ giáo dục giới tính. Thằng bé từ ấy ra đường quần chùng áo dài nghiêm nghị. Nhưng cứ về đến nhà là nó cởi mở. Ngồi học bài ngồi vẽ cũng cởi mở. H́nh như ư thức giới tính cứ tŕ hoăn chưa chịu đến với nó. Nó cũng không bị mặc cảm Ơđíp hay các loại mặc cảm ǵ ǵ khi trong nhà có bà mẹ là người khác giới. H́nh như suốt đời gă khái niệm giới tính là không có, hoặc có th́ cũng tự nhiên như sự khác nhau giữa hai quả táo mà thôi.

Ở trường Mỹ thuật, có lần đúng giờ học vẽ mà người mẫu nam không đến. Gă sinh viên tót ngay lên cái bục gỗ, tụt hết ra làm mẫu cho cả lớp vẽ. Đứng ngồi tô hô các tư thế, lại c̣n cười nói đối đáp trêu chọc bạn cùng lớp. Chẳng có người mẫu nào lại tự nhiên và sinh động bằng. Đám sinh viên nam và sinh viên nữ đều được việc. Chỉ có thầy chủ nhiệm, một họa sĩ khắc kỷ cuối giờ vào lớp thấy vậy th́ rút dép ném đúng vào chỗ hiểm của gă. Thầy đuổi tṛ tồng ngồng chạy ṿng quanh cái bục gỗ, thầy chửi bằng giọng miền trong nồng nặc như tiếng Ư. Tổ cha mi mi từ mô ra mi mần răng mà mi lại ra ri.

Người ta có thể tin ngay rằng rất nhiều sự cố trong đời gă đều liên quan đến chủ nghĩa khỏa thân. Nhiều lôi thôi rắc rối đều có nguyên nhân là sự cởi mở. Mùa hè gă đi biển. Để mặc cho bạn bè tắm ở băi tắm dành cho muôn người, gă một ḿnh leo qua mấy ḥn đá lởm chởm sang một góc khuất. Gă cởi hết ra mở hết ra. Nằm phơi hết ra trên băi cát. Một đồn mười mười đồn trăm, băi biển này có khu tắm nuy. Tắm truồng. Ta đồn với ta rồi lan sang Tây, Tây lại đồn với Tây. Sang ngày thứ hai gă nằm phơi công cụ được một lúc th́ có mấy Tây kéo sang, cũng thản nhiên nằm nuy hết cả ra. Một giờ sau th́ thêm cả Tây cả ta kéo đến. Băi biển đời người thịt da trắng lôm lốp. Bánh chay bột lọc có cục đường đen làm nhân. Ngày thứ ba th́ tiếng đồn đến tai công an bảo vệ thị trấn. Xứ này chưa bao giờ và măi măi không bao giờ có băi tắm nuy. Một trận truy quét kinh hồn. Hơn một trăm kẻ trần truồng ôm quần áo chạy dọc theo băi biển lẩn lút giữa một ngh́n kẻ có quần tắm áo tắm.

Không cần chứng minh rằng ở khu phố nhà gă th́ gă khét tiếng thế nào. Người ta đặt biệt danh cho gă hẳn hoi. Chim để ngoài quần. Biệt danh đấy. Hội họa không thành công, gă chuyển sang lư luận hội họa. Lư luận không hấp dẫn gă tạt sang luyện yôga. Đạt đến độ dốc ngược đầu lên. Tất nhiên là cởi hết ra mở hết ra. Trong một góc nhà gă chống đầu xuống đất hai chân duỗi thẳng lên trời, thân người bóng nhẫy trắng lôm lốp như thân chuối. Tất nhiên là chuối hột trổ hoa ở quăng lưng chừng trời. Cánh cửa nhà hướng ra sân chung lúc nào cũng mở. Cư dân bốn hộ trong cùng một số nhà muốn ra sân đi ra ṿi nước hay đi vào nhà vệ sinh đều phải mục kích cảnh cây chuối hột trổ bông. Bên kia sân là nhà vệ sinh th́ cửa đóng im ỉm, ba bốn người xếp hàng oằn ḿnh ṿ giấy vệ sinh. Bên này sân th́ nhà gă cửa mở thông thống, một tín đồ yôga lơa thể phơi trần không có ǵ phải kiềm chế nén nhịn. Trái ngược.

Lại càng trái ngược ngay chính trong căn pḥng hai mươi lăm mét vuông của gă. Bên này gă vẫn mải miết dốc ngược đầu trần trụi. Bên kia bà mẹ đắm ch́m trong tiếng mơ cốc cốc tiếng chầu văn a à ới à. Những năm sau này bà mẹ phải cho dựng một tấm vách bằng cót ép ngăn căn pḥng ra làm đôi. Từ ngoài sân nh́n qua cửa sổ vào nhà, thấy bà mẹ cùng các con nhang đệ tử lung lay lúc lắc trong tiếng nhạc giá đồng. Từ ngoài sân nh́n vào qua cửa chính, thấy gă trồng cây chuối hột ở góc bên kia. Bên trong ngăn đôi nhưng từ ngoài chỉ thấy là một. Cảnh tượng như một giáo phái bí thuật đen, môn đồ phải cởi hết ra mở hết ra hiến thân cho trời đất. T́nh h́nh trở nên nhạy cảm. Đặc biệt nhạy cảm trong hoàn cảnh khắp thế giới tôn giáo bị lạm dụng, nơi này nơi kia tà giáo trăm hoa đua nở, những là Con Mắt Đen, những là Pháp Luân Công với lại Aum.

Chuyện ǵ rồi cũng phải tức nước vỡ bờ. Chính quyền phường lập kế hoạch mai phục bắt quả tang. Mai phục. Đă là kế hoạch chính quyền th́ phải bài bản chứ c̣n quả tang chuyện này hơi bị dễ. Chẳng ai giấu giếm lẩn trốn mà phải mai phục. Thế nhưng phải đủ mấy mặt chính quyền mấy mũi giáp công. Bắt điện thờ của bà già tám mươi bị bà chửi cho nát nước nát cái. Đành bắt ông con đang khỏa thân treo ngược đầu. Yôga đang ch́m trong cơi vô vi, giời sập cũng không chịu trần hoàn. Không ai dám mon men lại gần chặt cây chuối đổ. Thế là thằng vua thua thằng liều. Ra về. Cả bộ sậu rôm rả cười hí hí hố hố ra về. Hôm sau chọn đúng lúc gă đang có quần áo đàng hoàng, trinh sát lập tức báo về, các mặt các mũi giáp công ập ngay đến giáo dục tại trận. Giáo dục trước. Tra vấn sau. Hay là ông theo tà giáo, thành khẩn đi, giáo chủ là ai, giáo đồ là ai.

Chẳng ngờ. Gă đầy đủ áo quần trông hiền lành thế, bao giờ cũng chấp hành đầy đủ mọi quy định chính sách địa phương, chẳng ngờ bị tra vấn ráo riết quá, gă đứng vụt dậy. Gă tụt quần ra. Nhanh như chớp. Quần có thắt lưng không ai tụt được nhanh kỷ lục như vậy. Người gă rung bần bật v́ tức giận. Gă nhảy dựng lên đung đưa lay lắc lủng lẳng. Gă đưa tay chỉ. Vào chỗ nhạy cảm nhất. Giáo chủ đây. Giáo đồ đây.

Giáo chủ và giáo đồ là một. Một thứ tôn giáo nhất nguyên và thất truyền.

Tất nhiên gă không bị kết tội tà giáo. Nhưng hai mẹ con khó mà tiếp tục ra đường nh́n mặt láng giềng hàng phố được nữa. Bà mẹ già lẩm cẩm chửi chính quyền, gă th́ thành khẩn phô bày hết cả giáo đồ với giáo chủ ra cho các cơ quan chức năng xem. Chuyển nhà. Bà mẹ lẩm cẩm ở đâu không rơ, trong chuyện kiên quyết rời phố cổ ra đi th́ bà thức thời tân tiến. Cách mạng nữa. Không việc ǵ phải đeo bám lấy cái phố cổ mà thực ra chỉ là phố cũ. Ăn chung uống chung đại tiện chung, ăn ở rất là mất vệ sinh. Sinh hoạt chung chạ bao nhiêu thế hệ không thấy loạn luân th́ cũng lạ. Đi khỏi đây th́ đời văn minh mà không ai chịu đi cũng lạ. Tấc đất ngàn vàng. Cứ bám lấy vàng mà một đời hai đời ba đời lối sống càng nhem nhuốc mọi rợ.

Thế là đi. Hai mẹ con đi. Mỗi người một căn hộ chung cư chất lượng cao. Từ đó điện thờ của mẹ con nhang đệ tử ngồi cả trăm người. Từ đó nhà con có gái nào đến cũng không phải chào không phải giới thiệu. Cho trai gái mượn pḥng cũng không thấy chướng.

Không chướng. Như hai người đang ăn nằm sau cánh cửa khóa chặt hôm nay.

(Cont.)



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 da1uhate
 member

 REF: 602681
 06/06/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

4. Căn hộ không có điện thoại. Chẳng phải gă trai ngũ tuần thuộc diện người đời hay người cơi trên mà không chịu mắcđiện thoại. Cả khu chung cư đều chưa kéo được đường dây vào. Công tŕnh hiện đại nào ở xứ này cũng đều có cái không đồng bộ. Chung cư có thang máy sang trọng, có hệ thống dịch vụ bài bản. Nhưng t́nh trạng mùa hè thiếu điện thiếu nước sao cũng có lúc trục trặc thang máy, cư dân từ tầng hai đến tầng chín đều phảileo bộ lên đỉnh Evơrit. Sao tránh khỏi có lúc nước không bơm lên được tầng hai. Gọi xe chở nướcđến mua th́ chỉ tầng hai trở xuống mua được nước, các tầng trên phải mang xô mang chậu xuống mà xách lên hay sao?

Không có điện thoại, chung cư chất lượng cao trở thành cô đảo. Cư dân sau giờ làm việc, rời công sở rời nơi làm ăn về nhà là tự xác định tách biệt với thế giới bên ngoài. Không điện thoại là kèm theo luôn không intơnét, imeo với chát chít cũng nghỉ luôn.

Lạ nữa, sóng điện thoại di động khu nhà mới cũng rất yếu. Môbaiphôn đă đành phải chịu phận dặt dẹo, vinaphôn độc quyền hùng dũng cũng trở nên yếu x́u. Tiếng gọi đến xa vắng thảng thốt. Tiếng gọi đi ọt ẹt thểu thào. Gọi được dăm ba câu th́ tự nhiên đứt đánh phựt. Cái đứt chết người đúng kiểu một người tự nghe thấy ḿnh đứt mạch máu năo. Sau đó là ch́m vào cơi vô cùng. Mông lung.

Chính xác t́nh trạng của người đàn ông khi bị kẹt lại trong căn hộ này. Điện thoại di động đời mới nhiều chức năng gọi cho bạn bè. T́m cho tớ xem ông trồng chuốihột ở đâu? Nộm hoa chuối à, tớ biết một nơi nhậu có nộm hoa chuối đậm đà khó quên, đến nhà hàng ở Láng Hạ nhé. Khỉ gió, người đàn ông phải văng tục ra. Đêm xuống rồi, suốt một ngày bị giam rồi, chịu không nổi bốc điện thoại hỏi được người đầu tiên th́ hắn chỉ nghĩ đến chuyện nhậu. Cái đời thị dân tẻ nhạt không c̣n thú giải trí nào khác ngoài nhậu nó ra thế này đây. Không đọc sách không xem phim không đi nhà hát. Chỉ nhậu. Bây giờ có gọi điện báo cháy nhà khéo người ta cũng tưởng rủđi nhậu. Nói tiếp câu nữa, không phải nộm hoa chuối, lăo hoạ sĩ trồng chuối hột ấy. Cái ǵ? Thằng chuối hột nó làm sao? Nó nợ nần ǵ mày? Sao nói năng ǵ màọt ẹt như kẹt băng thế? Phía bên kia hỏi lại đúng bốn câu rồi... phựt. Xong. Đứt mạch máu năo.

Gọi lại. Nói và nghe đều tậm tịt, chỉ riêng câu trả lời tự động của tổng đài th́ tṛn vành rơ chữ: số điện thoại này hiện không tồn tại. Vừa mới nói chuyện với nhau xong mà bảo là không tồn tại? To be or not to be? Tồn tại hay không tồn tại? Gọi lần thứ ba. Vẫn cái giọng kia leo lẻo: số điện thoại này hiện không liên lạc được xin quư khách vui ḷng gọi lại sau. Th́ thế, ít ra cũng gieo lại một tí hy vọng để c̣n chờ đến một lần sau tuyệt vọng.

Thua. Đến lượt người đàn bà. Nàng ch́a ra máy của nàng, cho người đàn ông gọi một người bạn khác có quen hoạ sĩ. Ngh́n lẻ một chuyện cười xung quanh những cú điện thoại tối hôm ấy. Những cuộc nói chuyện ông chẳng bà chuộc, ông nói gà bà nói vịt. Phều phào. Ậm ạch. Rọt rẹt. Tậm tịt. Rốt cuộc họ phải bó tay. Không phải không chịu cố gắng c̣n nước c̣n tát. Chẳng qua là cả hai cái máy đều báo sắp hết pin.

Đổi sang nhắn tin. Thực tế hơn. Gọi không nghe được th́ nhắn tin phải đọc được. Chàng nhắn cho bốn người khác nhau cùng một nội dung: ‘May tim cho tao xem lao hoa si trong chuoi o dau, bao no ve ngay. Me no chet’. Câu mẹ nó chết rất rơ ràng, rất khó hiểu nhầm. Bà tha thứ cho chúng con, chẳng qua chúng con chỉ muốn dụ gă giời đánh về mở cửa cho chúng con ra mà thôi, bà mà bị nhốt từ sáng đến đêm thế này th́ bà cũng phải nhắn gă như vậy. Thế là cả chàng cả nàng phải biên tập lại cái tin nhắn, không thể để hiểu nhầm là mày t́m chó tao. T́m người, ai t́m chó làm ǵ. Nó phải thế này: ‘May tim xem Hoa Si Trong Chuoi o dau, bao no ve nha ngay. Me no chet’. Rơ ràng quá đi rồi. Bấm. Bấm. Bấm. Bấm. Bốn cái bấm đi sao cũng có cái hồi âm. Lia một băng đạn sao cũng có đứa dính.

Tám giờ kém năm có hồi âm đầu tiên. ‘Tao deo hieu may noi gi tao dang deo mot em den nha hat lon em me xem hat tao thi chieu’. Có chó mới hiểu thằng đầu đất này viết ǵ.Đến lúc hiểu được th́ biết nhắn tiếp cho nó cũng bằng thừa.

Chín giờ ba mươi có hồi âm của kẻ thứ hai. ‘Cho tao gui loi chia buon. Tao dang o sai gon di choi cho lon, khong ra duoc'.

‘May khong ra duoc nhung may co the bao mot thang nao di tim thang Hoa Si Chuoi Hot, bao no ve ngay’. Điên lắm rồi, bạn bè khi vui th́ vỗ tay vào đến khi hoạn nạn th́ nào thấy ai. C̣n phải dạy cho nó cách đi t́m bạn ở đâu, dạy tận nơi cách đối nhân xử thế cũng không xong.

Không xong thật. Sau mười giờ đêm th́ cả hai cái điện thoại đều hết pin.
Không ai mang cái sạc pin theo. Dĩ nhiên. Họ tưởng chỉ gặp nhau ở đây mấy tiếng đồng hồ. Nồng nàn t́nh ái rồi th́ bái bai ha ni đường em em đi đường anh anh đi.
Sau mười giờ đêm, căn hộ thực sự trở thành hoang đảo.

5.Họa sĩ đi mà đợi măi không về, đợi hết ngày hôm ấy, đợi hết đêm hôm ấy, th́ tất nhiên câu chuyện của đêm đầu tiên là chỉ xoay quanh gă.

Sang thời mở cửa văn nghệ, giới họa sĩ đang từ chốn ao tù được hướng ra cả một đại dương mà lâu nay chỉ được nghe sóng vỗ ́ ầm ngoài xa. Tây ào ào đổ vào ta. Ta cũng nườm nượp đi tham quan giao lưu học hỏi Tây. Tay nào nhanh mắt nhanh tay cộng thêm tí láu cá, học tắt được tí tiếng Anh tiếng Pháp, vừa đủ ngôn ngữ giao dịch chiu chiu là làm ăn với Tây Mỹ được. Họa sĩ cởi mở không có năng khiếu vẽ, chưa bị ch́m trong cơi mông lung mơ hồ cho nên lanh ngoại ngữ hơn. I like play you phải hiểu là tao muốn chơi với mày chứ không phải tao muốn chơi mày. I faack you phải hiểu là tôi gửi cho cô một bản fax chứ không phải tôi giao cấu với cô. Có khi vừa học được một câu đầy đủ các thành phần câu, đem ra con vẹt thực hành ngay, giống hệt ông Tây mới học tiếng Việt hỏi một thằng bé đánh giày: xin cháu làm ơn cho tôi biết tôi có thể đi con đường nào để dẫn đến nhà ga?

Nhưng vấn đề không phải là tiếng bồi bất chấp văn phạm, mất giới từ liên từ quán từ mạo từ, thậm chí mất cả chủ cả vị. Vấn đề cũng không phải là cái phát âm bồi ngạo ngược đè lên cả trọng âm như rên như gắt như ngậm kẹo dừa. Vấn đề là nói ngược nói xuôi kiểu ǵ thằng Tây thằng Mỹ cũng cố hiểu ra được. Đằng này họa sĩ cởi mở lại thuộc diện lanh lẹ sáng ư, thậm chí lại c̣n sáng tạo ra những t́nh huống ngữ pháp hợp chủng giữa tiếng Tây với tiếng ta. Thế là kéo ngay được những đối tác quan trọng. Thế là tiếp thị được ngay cho hội họa Việt Nam. Thiết lập được quan hệ đối ngoại rồi th́ bắt đầu bài bản tạo nên hiện tượng. Bắt được bốn ông bạn vẽ khá, định thành lập một nhóm lấy tên là Gang of Four. Bọn Bốn Tên. Lập tức không thích cái tên. Có vẻ giống Tàu thế nào. Nhà lư luận bèn phải cùng đứng vào cho đủ năm người, thành nhóm Ngũ Hổ, nghe oai. Một tay trong nhóm mưu toan đưa thêm thằng em vào thành nhóm sáu người. Nhà lư luận dứt khoát không chịu. Ngũ Hổ số đẹp, nghe lại oai, chứ sáu người có mà thành nhóm Lục Súc Tranh Công.

Các nhóm văn nghệ sĩ bao giờ cũng cần kẻ có đầu. Nghệ sĩ th́ đầu óc vắt kiệt hết vào tác phẩm rồi, cái đầu giơ ra với đời chỉ c̣n là bă đậu tương. May mà có những người như họa sĩ cởi mở, thiếu năng khiếu hội họa nên mới c̣n cái đầu để mà đứng đầu cho cả nhóm. Thiếu năng khiếu nên mới có lư luận. Gă tung ra các bài báo phát tán tuyên ngôn của nhóm Ngũ Hổ, tŕnh bày khuynh hướng phong cách sáng tác của từng người. Gă đưa dịch in các tờ rơi tờ gấp rải vào các sứ quán các cơ quan đại diện các công ty liên doanh. Tưng bừng. Công chúng thời đổi mới cũng trở nên rộng lượng dễ dăi. Tây ba lô đi đầy Bờ Hồ, thấy những cái triển lăm hay hay ghé vào xem, lại được một ông có lư luận có tí tiếng Tây nói năng hoạt bát tao muốn chơi mày. Th́ chơi. Vui. Khá tiền mua những cái tranh dăm bảy trăm đô vài ba ngh́n đô. Ít tiền mua loại tranh xúvơnia đôi ba chục đô. Kiểu ǵ cũng bán được. Bán được th́ được tiếng thơm rằng tranh vẽ ra chỉ chuyên bán cho Tây.

Đến lúc ấy th́ nhà lư luận cũng tức khí lên mà vẽ. Gà tức nhau tiếng gáy. Ḿnh không vẽ th́ chỉ dành chỗ cho bốn thằng c̣n lại gặt hết. Ḿnh là cái đầu mà không vẽ th́ cũng mang tiếng cho cả nhóm. Thế là mang toan mang sơn ra bôi. H́nh họa yếu th́ nguệch ngoạc đôi ba nét rồi bết màu đè lên che đỡ. Màu yếu th́ bôi trát tung ném lổn nhổn sần sùi, sử dụng màu không ra bài bản tạo ấn tượng phá cách. Đám Âu Mỹ đầu óc thực dân rất thích những tṛ man di quái đản bản xứ. Thích như trẻ con da trắng thích búp bê xấu mắt trắng da đen. Những cái mọi mọi man man trong hội họa được chúng tán thưởng mua về như một kỷ niệm với chốn ngồi xổm ăn bún ốc mắm tôm trên miệng cống. Thế là nhà lư luận đă chính thức trở thành họa sĩ. Họa sĩ cởi mở gắn liền tên tuổi với thời mở cửa.

Nhóm Ngũ Hổ bắt đầu có đối tác nước ngoài. Đôi ba ông bà Tây chán ghét lối sống tiêu thụ phương Tây bắt đầu t́m sang phương Đông. Một vài kẻ c̣n ṃ đến tận nhà họa sĩ. Thấy họa sĩ cởi hết mở hết trồng cây chuối hột. Họ cũng cởi hết mở hết trồng chuối theo. Đến với nhau xuất phát từ t́nh yêu hội họa. Bền chặt với nhau nhờ t́nh yêu yôga văn minh phương Đông. Gă mở lớp yôga chỉ có dạy cho Tây, lại chỉ có dạy cho Tây nào có thể làm ăn hội họa. Bên kia bà mẹ lảo đảo gơ mơ. Bên này dăm ba cây chuối trồng ngược, chuối da trắng chèn giữa chuối da vàng. Sau đó mới dẫn đến việc ủy ban phường xộc đến tra vấn chuyện tà giáo.

Tây nó thích văn minh phương Đông. Truyền tai truyền miệng nhau. Thế là hội họa của nhóm lại thêm một đề tài. Vẽ h́nh Đức Phật ngồi bắt ấn ṭa sen trên kia, thiếu nữ phương Đông tênh hênh ngủ ngày nằm chơng ở dưới này. Vẽ hoa sen. Vẽ họa tiết âm dương. Vẽ thời trang thương nhớ đồng quê, gầu nước đèn dầu tường đất. Vẽ thế được một lúc th́ tự thấy tranh ḿnh có chiều sâu triết học, có cảm xúc nguồn cội quê hương. Nhóm Ngũ Hổ, hổ th́ vẽ Phật, hổ th́ vẽ cơi hỗn mang, hổ này vẽ hai chiều hai cơi âm dương, hổ kia vẽ đồng quê lặn lội bùn lầy, vẽ ánh sáng khúc xạ theo kiểu trang trí sân khấu điện ảnh. Hổ nào vẽ ǵ là do đầu sỏ phân công. Đầu sỏ tinh, biết đứa nào mạnh cái ǵ, biết phân bổ chỉ tiêu để đa dạng phong cách cho nhóm. Đầu sỏ lại c̣n biết ḥa nhịp với hội họa thế giới. Thế giới bây giờ người ta không chỉ giới hạn ở vẽ mà c̣n mở rộng hội họa ra thành nghệ thuật thị giác, nghệ thuật của mắt nh́n. Thậm chí là nghe nh́n, phối hợp mắt nh́n tai nghe. Cả nhóm làm hội họa sắp đặt. Cả nhóm làm hội họa biểu diễn. Bày mấy cái chậu nhựa trên vỉa hè. Treo lủng lẳng trên mỗi chậu một cái nón. Rồi cầm ṿi nước tưới lên nón cho rơi mưa xuống chậu. Thế là hoàn chỉnh một tác phẩm. Ngũ Hổ cởi hết mở hết, đóng độc cái khố ngồi thế kiết già trong công viên. Bảo một thằng Tây đối tác đi qua từng vị cởi mở, lấy cái gậy gơ lên từng cái đầu trọc. Gơ một cái th́ cái đầu trọc lại kêu cốc một cái kêu boong một cái. Thế là được một sô. Dăm bảy sô sắp đặt và biểu diễn đều báo cho Tây cho ta đến xem. Cả giới hội họa lẫn dân ngoại đạo. Mê man. Tấm tắc khen lúng búng chê. Lây lan ngược trở lại nhóm Ngũ Hổ. Chính chủ thể sáng tạo cũng mê man với tác phẩm của ḿnh.

Nhưng nhà lư luận th́ không thể mê man. Gă làm đầu sỏ cái nhóm này, gă có vai tṛ thức tỉnh. Đánh thức tất cả lũ mê muội dậy. Ghé tai bốn thành viên mà rằng sắp đặt với biểu diễn thực ra là một cố gắng đương đại. Khái niệm đương đại đồng nghĩa với suy đồi. Đó chỉ là một nỗ lực giật tung xiềng xích mở hướng ra không gian. Diễn th́ thằng diễn viên kịch diễn viên điện ảnh nó bài bản hơn đứt. Sắp đặt th́ thằng kiến trúc nó xử lư với không gian giỏi hơn nhiều, thậm chí thằng tiệc cung đ́nh nó sắp đặt món ăn c̣n đẹp hơn nhiều. Nói tóm, đó chưa phải là hội họa mà chỉ là cận hội họa. Đó là viên gạch lát đường. Đứa nào muốn suốt đời chỉ làm viên gạch lát đường cho lũ nhăi ranh sinh sau đẻ muộn giẫm lên bước qua mà đi tới thành công th́ bảo? Chả đứa nào muốn. Đứa nào cũng chỉ nghe nhà lư luận nói đến đấy th́ nản. Thôi th́ nghỉ. Nghỉ luôn. Từ nay không có sắp đặt với biểu diễn ǵ nữa.

Nhưng thức tỉnh không phải là để dậm chân đứng lại. Đầu sỏ kiên tŕ dạy dỗ lũ nghệ sĩ có ăn có lớn mà không bao giờ trưởng thành. Installation và performance không hề là mục đích của hội họa, nhưng lại là phương tiện. Người ta không nên vứt bỏ bất cứ một phương tiện có lợi nào. Lợi. Chim chết v́ mồi người chết v́ lợi. Nhưng người cũng sống v́ lợi. Chỉ cắm mặt vào vẽ mà không ai biết không ai mua là không lợi. Vẽ mà hút người ta đến là lợi. Quăng quật mọi thứ linh tinh ra thành sắp đặt, vẽ mặt bôi hề nhảy nhót hú hét leo cột mỡ thành ra biểu diễn. Sắp đặt và diễn là để thu hút. Người ta thấy là lạ ngô ngố ghê ghê kinh kinh, người ta xúm lại xem. Cái ú ớ khờ khạo vớ vẩn lại làm cho người ta thinh thích nhơ nhớ. Tên tuổi ta được lưu vào bộ nhớ của công chúng. Từ đó công chúng đến đâu cũng để ư t́m tên tuổi ta. Từ đó công chúng mới xem tranh ta mua tranh ta. Đến đó mới là mục đích. Đến đó th́ tṛ sắp đặt biểu diễn mới sinh lợi. Lợi. Đích cuối cùng.

Bài học rút ra: cứ mê man say sưa sắp đặt biểu diễn đi nhưng đừng quên vẽ tranh đừng quên nặn tượng. Tṛ vè ầm ĩ là để đánh động để gây chú ư để tiếp thị cho tranh tượng của ta. Đứa nào mê một lần mà mê luôn, bỏ hẳn vẽ, đứa ấy thân bại danh liệt ch́m ngay vào vũng bùn rồ dại lăng quên.

Tỉnh ngộ. Cái bọn lơ mơ mà tỉnh ngộ th́ thành cú thành cáo. Cái tính cú cáo hiển hiện trên màu tranh thị dân, lồ lộ trong ư tứ tranh tân gia trang trí trưởng giả. Có bọn mới phất về kinh tế th́ cũng có bọn giàu xổi về văn hóa. Bọn này có đầy cả khu vực Đông Nam Á, cả vùng châu Á mới vươn ḿnh dậy. Vùng Âu Mỹ phát triển lại càng dễ kiếm bọn trưởng giả văn hóa này. Các gelơri tranh châu Á được mở ra để nhắm tới bọn này. Nó mua tranh dăm bảy ngh́n đô coi như tiêu vặt, vài ba chục ngh́n đô coi như đầu tư nhỏ, treo đâu đó trong pḥng, bỏ đâu đó vào kho chục năm. Một lúc nào đó bán lại. Không bán lại được th́ coi như một món nhỏ thất thoát.

Đầu sỏ bắt được một mối gelơri ở Hồng Kông sẵn sàng nhận tranh Việt Nam. Lối ra lớn đầu tiên. Hẹn ông Hồng Kông gốc Tàu đến đánh chén ăn nhậu với cả nhóm kư hợp đồng. Đặt pḥng riêng nhà hàng xịn. Trên tường nhà hàng có sẵn mấy bức tranh mặt ai nh́n vào cũng phải nhăn. Để cho ông Hồng Kông nhăn mặt mà hiểu đời vẫn có thứ hội họa ghê tởm như vậy. Để càng tôn lên tài năng đích thực của anh em ngồi đây. Ông Hồng Kông đến. Trắng lốp béo phốp. Đầu sỏ kiêm luôn thông ngôn cho cả nhóm. Chiu chíu tặc tặc như tiểu liên tắc cú một hồi là hiểu nhau. Ông Hồng Kông định giở hợp đồng ra kư th́ đầu sỏ đứng lên xông ra pḥng ngoài xin thêm ớt. Nhà hàng xịn mà cả lũ tiếp viên không đứa nào đứng trông xem khách thiếu ǵ cần ǵ. Đầu sỏ gọi thêm ớt xong rồi th́ nh́n qua cửa kính thấy một gă chủ gelơri Sài G̣n đang loay hoay xách túi bước lên tắc xi. Quên luôn bọn người đang nhậu thiếu ớt. Quên ngay. Gă chạy ra ngoài hỏi han gă kia đôi câu. Ô mày đấy à. Tao ra sân bay về Sài G̣n làm cái sắp đặt cho lũ bạn, bọn này cũng không có đầu luôn, mày viết giúp tao cái lời giới thiệu đi, bay với tao luôn, lên máy bay ngồi mà viết.

Chưa bao giờ xảy ra chuyện như vậy. Bạn nhậu của ta đứng dậy đi gọi ớt rồi biến luôn. Biến mất tăm. Không có điện thoại di động để mà liên lạc. Bỏ lại bên bàn nhậu bốn họa sĩ bơ vơ không một chữ tiếng Tàu tiếng Anh. Một ông Hồng Kông đầu lúc lắc như ḅ đội nón không một chữ tiếng Việt. Không ai biết tiếng của ai mà vẫn rôm rả. Tao nói tiếng của tao mày nói tiếng của mày. Chả có ǵ khác ngoài chuyện món ăn. Ngon không? Chỉ tay vào đĩa thịt chó. Hồng Kông hiểu ngay. Ô gút gút. Bốn ông Việt Nam rộ theo gút gút. Đấy hiểu nhau rồi, dễ thế. Hồng Kông khen thêm một tiếng ngon đilisớt. Nó bảo sốt sốt cái ǵ? Thịt chó không chấm sốt, đồ ngu. Cứ thế mà không thông ngôn không đầu sỏ vẫn vui.

Nhưng rồi Hồng Kông không thể chờ măi. Hồng Kông rút bản hợp đồng ra, rút bút ra bảo một gă kư. Xai xai. Tay chỉ chính xác vào chỗ cần kư. Cả bốn gă đều ngớ cả ra. Nó bảo sai sai cái ǵ. Hợp đồng sai th́ bố đứa nào dám kư. Thôi th́ mày kư đi. Điên à, nhỡ nó ghi tao nợ nó triệu đô tao cũng kư à. C̣n tao không sợ triệu đô nhưng cái hợp đồng dài ngoằng nội dung Việt gian phản động diễn biến ḥa b́nh th́ sao. Thôi đợi họa sĩ cởi mở về. Mà lăo biến đâu nhanh thế nhỉ.

Nửa tháng sau đầu sỏ mới trở về. Suốt chiều dài lịch sử của nhóm Ngũ Hổ thỉnh thoảng gă lại có những cú mất tích giữa ban ngày như vậy. Sau nửa tháng một tháng trở lại cứ như bỏ bàn nhậu ra ngoài năm phút rồi trở lại nhậu tiếp. Nhậu với nhau thôi, Hồng Kông th́ đă về Hồng Kông mất rồi. Cả bọn tiếc ngẩn ngơ. Nhưng ngay sau đó xảy ra khủng hoảng kinh tế châu Á. Tay Hồng Kông phá sản vỡ nợ chuồn đi đâu mất. Bao nhiêu họa sĩ trót gửi tranh vào gelơri của lăo, mệnh giá tranh hàng chục ngh́n đô, chịu không c̣n cách nào đ̣i lại được. Tiếng kêu rên than khóc c̣n vọng đến giờ.

Đầu sỏ đắc ư. Cú mất tích vô t́nh của gă cứu được cả nhóm. Mất cái hợp đồng ngoại quốc như tái ông mất ngựa. Mất mà không phải là mất. Mất lại là được. Trong chiều dài lịch sử của Ngũ Hổ, gă kư được nhiều hợp đồng bán tranh bày tranh ở nước ngoài. Ngày khai trương pḥng tranh Xinhgapo, Malayxia, Pháp, Mỹ vân vân, gă đưa nhóm sang sắp đặt biểu diễn gây kinh động để thu hút khách. Nhóm của gă được coi thành công nhất thời mở cửa. Đầu sỏ cũng từ nhà lư luận vô danh mà thành họa sĩ cởi mở có danh.

6. Gă tổ chức biểu diễn cắp ngay họa sĩ ra sân bay đi Sài G̣n chính là người đàn ông đang bị kẹt trong căn hộ hôm nay. Sắp sửa bước lên xe đi ra sân bay th́ thấy gă gọi. Mừng quá. Triển lăm khai mạc ngày mai mà hôm nay chưa có lời giới thiệu, chưa có lời b́nh dẫn giải. Lôi tuột ông lư luận một cây. Anh chàng không hề biết rằng ḿnh đang kéo gă đầu sỏ ra khỏi một hợp đồng với nước ngoài. Nửa tháng chơi bời ở Sài G̣n gă cũng không nói. Gă hoàn toàn quên chuyện hệ trọng với cả nhóm. Anh chàng chủ gelơri ở Sài G̣n này cũng không bao giờ biết được là gă có tính mải chơi hay quên hay biến.

Có biết th́ chắc ǵ đă cưỡng được số phận. Hôm nay đến lượt anh ta phải chịu tai vạ. Anh chàng với cô nàng t́nh nhân, không ai lư giải nổi v́ sao ḿnh lại bị nhốt như thế này. Bao nhiêu suy luận phỏng đoán. Quá trưa không thấy gă về th́ cho rằng gă mải mê quá chén với bạn bè. Chiều muộn không thấy gă về th́ nghĩ gă say. Tối th́ đoán gă vẫn c̣n say. Đêm th́ bắt đầu nghĩ hay gă bị tai nạn. Ngày hôm sau vẫn nghĩ có thể gă bị tai nạn, nhưng cứ phấp phỏng hy vọng gă sắp trở về. Sắp về sắp về sắp về. Sắp về. Sắp.

Cả hai người đều sốt ruột. Thời kinh tế thị trường mỗi ngày mỗi giờ là mỗi tiền mỗi vàng. Chàng có hai cuộc thuyết tŕnh cực kỳ hệ trọng đều đă lỡ, diễn giả không làm sao báo cho ban tổ chức xin hoăn được. Nàng th́ ông Víp đi thăm chính thức châu Âu hai tuần, nàng không lo ǵ, nhưng lại có hẹn. Hẹn cùng mấy bà phu nhân bộ trưởng đi xem đi mua đất trang trại. Một cái hội thảo quốc tế ở trường đại học mà nàng đang là phó giáo sư. Một hai ngày đầu th́ cả hai người đều sùng sục lên. Chết tôi rồi. Bao nhiêu việc lớn đang chờ tôi ở ngoài kia. Nhưng từ ngày thứ ba ngày thứ tư th́ bắt đầu chai. Ngày thứ năm ngày thứ sáu th́ bắt đầu ngộ. Ta có thể vắng. Ta có thể chết hẳn. Và mọi việc hệ trọng đến đâu cũng có thể được làm mà không có ta. Cái cơi trần quay cuồng toàn việc là việc này cũng có lúc ta phải dứt ra. Nên dứt ra một tí. Ta nên ốm nằm dưỡng bệnh trên giường. Ta nên đi du lịch đâu đó lên miền núi hải đảo không phủ sóng điện thoại. Cách biệt hẳn với thế giới ít ngày. Ta nghĩ về cái thân ta. Thụ hưởng cái thân ta.

Ngày thứ hai, người đàn ông đă thử t́m một sợi dây thép, một cái tuốcnơvít để xử lư ổ khóa từ bên trong. Căn hộ hoàn toàn trong t́nh trạng vườn không nhà trống. Đố t́m nổi cái ǵ. Đang đưa chùm ch́a khóa của ḿnh thử tra vào ổ khóa th́ nghe tiếng một bà già ngoài hành lang. Hay là thằng con giời ốm đau nằm trong nhà? Hôm qua đến giờ không thấy nó sang ăn cơm. Bà già đến trước cửa. Loay hoay t́m ch́a khóa tra vào ổ. Tra nhầm, lại đổi sang mấy cái ch́a khác. Chết cha. Bà ấy mà vào bây giờ th́ cả đôi biết giải thích thế nào. Nhỡ bà ấy làm ầm lên, láng giềng công an đến?

Bà già vẫn tiếp tục nhầm với chùm ch́a khóa rủng rẻng th́ có tiếng một thằng bé. Bà ơi, chú ấy đi rồi, vừa đi xong. Bà già ngừng tay, không tiếp tục nỗ lực mở cửa nữa. Mày thấy chú ấy đi rồi à? Vâng ạ, cháu thấy.

Thằng bé hàng xóm nh́n gà hóa cuốc. Nhưng nhờ nó mà bà già bỏ đi. Cứ như là nó biết cặp t́nh nhân đang ở trong này. Cứ như là nó đồng lơa.

Hai người dần dần chấp nhận t́nh trạng bị nhốt. Không thể liên lạc bằng điện thoại. Không thể phá khóa. Không thể đánh động cho hàng xóm biết để bảo bà già sang mở cửa cho ra. Không thể đốt lửa, cởi áo vẫy qua cửa sổ vân vân và vân vân.

Bây giờ nói chuyện thực phẩm. Rôbinsơn ban đầu một ḿnh về sau có thêm Thứ Sáu. Mai An Tiêm ngay từ đầu đă có cả gia đ́nh. Một ḿnh hay bầy đàn th́ việc sống c̣n đầu tiên đều là nước và thực phẩm. Lửa nữa, tất nhiên.

C̣n khá. Trong khu vực gọi là bếp có một cái bếp điện bằng viên gạch vuông. Một cái bếp ga cỡ bằng ấy, loại bếp ga đun lẩu trong các quán nhậu. Trong b́nh c̣n ga. Một cái nồi áp suất. Sao lại nồi áp suất trong căn hộ một gă độc thân không nấu nướng? Chịu. Không giải thích. Nhưng người kể chuyện nhờ đó có thêm một công cụ để giải quyết vấn đề thực phẩm cho hai nhân vật của ḿnh. Cái nồi áp suất ấy có thể dùng để ninh một đôi giày da. Vào lúc đói nhất cặp t́nh nhân c̣n tính chuyện ninh cả con cá trang trí trên mặt bàn. Đấy là loại cá ăn thịt người ở Nam Mỹ, to bằng bắp tay, răng tua tủa, được sấy khô bán cho du khách sưu tầm. Họa sĩ mua về trong chuyến đi triển lăm ở Mỹ. Con cá đă được xử lư hóa chất để trưng bày. Nhưng hóa chất th́ vẫn có thể đem ninh tống vào dạ dày.

Lục soát tủ lạnh th́ thấy một cái tủ lạnh rỗng không. Nước th́ ṿi nước đấy, bếp điện bếp ga đấy, chưa lo bằng thực phẩm. Của đáng tội thực phẩm th́ có thể ḅn mót gom góp tạm đủ cho hai ngày. Hẹn nhau đến đây gặp gỡ ngủ nghê, nhưng bản năng chăm chút đàn bà vẫn mua theo nửa con vịt quay Bắc Kinh. Thêm bốn cái bánh ḿ. Năm lon bia. Hai chục cái nem chua. Nửa cân nem Phùng. Đàn bà rộng răi no cái miệng đói con mắt. Mua thế ăn được bao nhiêu th́ ăn, không ăn hết th́ vứt.

Nhưng cảnh ngộ này th́ không có cái ǵ vứt. Mấy miếng vịt quay thừa đă gói giấy báo bỏ vào rổ rác, ngày hôm sau lại được moi ra tận dụng. Đến ngày thứ ba phát hiện ra mút lại xương vẫn c̣n ngọt. Ngày thứ ba bắt đầu tính chuyện nếu hôm nay họa sĩ không về th́ phải ninh con cá đang nhe răng lởm chởm trên mặt bàn kia. Ngày thứ tư sẽ ninh đôi giày da.

Độc giả đă thừa biết họ sẽ qua được bảy đêm. Và tám ngày. Vậy th́ họ sẽ sống tiếp thế nào từ ngày thứ ba, cứ tuần tự hồi sau sẽ rơ.

7. Buổi sáng đầu tiên hai người gặp lại trong căn hộ này phải nói là nồng nàn t́nh ái. Dân ḿnh ăn đi kèm với chơi. Chơi rồi lại ăn. Bữa đại tiệc kết hợp ẩm thực với sex. Rồi dần dần thực phẩm ít đi, sex nhiều hơn. Rồi dần dần sex cũng giảm theo năng lượng dự trữ trong cơ thể. Khi ấy nh́n nhau b́nh thường. B́nh thường được là b́nh ổn. Là vô vi.

Chàng khi ấy mới kể cho nàng nghe một câu chuyện. Một cặp sau đêm tân hôn dậy muộn. Nàng bảo, chúng ḿnh hăy làm tiếp chuyện ấy thay cho bữa sáng đi. Chàng đồng ư. Buổi tối họ thức dậy, nàng bảo, chúng ḿnh lại làm tiếp thay cho bữa tối đi. Chàng cũng vui vẻ đồng ư. Sáng hôm sau trưa hôm sau cũng vậy. Tối hôm sau nàng lặp lại điệp khúc thay cho bữa tối nữa đi. Chàng đi vào trong bếp, ngồi xuống chồm chỗm hơ cái công cụ bên bếp điện. Anh làm ǵ đấy? Anh đang hâm lại bữa tối cho chúng ḿnh.

Bảy đêm biết bao nhiêu chuyện đă được mang ra kể cho nhau. Nói về nhau. Nói về người thân bạn bè. Nói về đời ngoài kia và người trong này. Đây là thời gian biểu của bảy đêm ấy:

- Đêm thứ nhất và đêm thứ hai: chuyện về chàng họa sĩ cởi mở.
- Đêm thứ ba: chuyện bà mẹ của nàng.
- Đêm thứ tư: chuyện về nàng.
- Đêm thứ năm: chuyện về chàng.
- Đêm thứ sáu: chuyện về chàng và nàng.
- Đêm thứ bảy: chuyện ông Víp.

Đơn vị thời gian tính là đêm. Cho nó có vẻ ngh́n lẻ một đêm. Thực ra cặp t́nh nhân ở kè kè bên nhau cả ngày cả đêm như thế th́ chuyện cũng kể suốt ngày đêm. Độc giả rạch ṛi có thể chữa chữ đêm thành: đêm và ngày.

C̣n bốn đêm và ngày tiếp theo nữa. Có thể gọi đấy là phần hậu. Hậu của mười lẻ một đêm. Hay chỉ là phần hai của mười lẻ một đêm?


(cont.)


 

 da1uhate
 member

 REF: 602961
 06/10/2011

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
II BÀ MẸ: Năm lần đ̣ và những cuộc phiêu lưu.


1. Buổi sáng trước khi đến chỗ hẹn với người đàn ông, chị tự dọn ḿnh cho cảm giác hoàn toàn thảnh thơi. Không để điều ǵ vướng bận. Không c̣n điều ǵ vướng bận. Ông Víp đă dẫn đoàn đi thăm châu Âu từ hôm qua. Chị c̣n nhiều việc ở trường nên chuyến này không đi cùng ông với tư cách phu nhân. C̣n lại một ḿnh ở nhà. Sáng ra chị đă thu xếp để không cho điều ǵ làm vướng bận.

Duy nhất có một cú điện thoại của mẹ chị. Bà đọc báo thấy ông Víp đă đi thăm hữu nghị chính thức châu Âu. Bà lại biết chính xác chị ở nhà không đi đâu cả. Vậy là bà thắc mắc. Vợ chồng như đũa có đôi. Uyên ương một cặp chẳng rời nhau ra. Người ta mong có đôi để mà đầu gối tay ấp, mong bám nhằng nhằng lấy nhau, mong c̣n chẳng được, ḿnh th́ giương cao ngọn cờ độc lập tự do. Cô có thân mà không biết sướng. Phải tay tôi ấy à, đi đâu cũng phải có ông có bà. Rơ là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra chưa ḱa.

Liên thanh. Súng máy. Ngôn ngữ chao chát tung tẩy. Ngôn ngữ ngồn ngộn sặc sỡ ẩm thực Đông Nam Á. Bà cập nhật kho từ vựng mới nhất nóng sốt nhất của thị dân, thứ ngôn ngữ đang có chiều váng mỡ bề nổi nhất trong giao tiếp hàng ngày, trong báo chí hàng ngày, trong văn chương thời thượng. Nghe ra có chiều ghen tị. Nhưng mẹ chị không hề biết ghen tị. Suốt đời băm băm bổ bổ lao vào các cuộc t́nh, không bao giờ biết mệt mỏi, không bao giờ biết giới hạn. Thấy bà bạn nào có t́nh yêu mới là lập tức thông tin, lập tức b́nh luận, nhưng không so b́. Nhưng không ghen tị. Cái giọng sáng nay dường như là ghen với cả con gái nhưng thực ra là tự hào. Chẳng ǵ bà cũng là mẹ vợ của một ông lớn.

Mới chỉ cách đây dăm năm thôi. Cách đây dăm năm chị chưa lấy được ông Víp. Tuổi ba mươi tư chưa một lần lấy chồng bị xem là gái già. Khách khứa đến nhà hỏi bao giờ lập gia đ́nh, để mặc cho mẹ trả lời. Ngày giỗ Tết họ hàng hỏi bao giờ cho chúng tôi ăn kẹo, mẹ trả lời. Mẹ tranh quyền trả lời hết. Mẹ cười khúc khích như thiếu nữ mười lăm. Nhà này có hai chị em gái lớn tuổi chưa chồng, mẹ tự nhận là mẹ trông trẻ như chị gái thôi. Đi ngoài đường có mấy thằng choai choai mất dạy đoán từ sau lưng: Trong hai con kia con nào là chị con nào là em? Mù à, hai mẹ con đấy. Chúng bèn đố nhau xem con nào là con, con nào là mẹ? Đoán trúng rồi, khi vượt lên xem mặt th́ chúng buông một câu: Con con già hơn con mẹ.

Mẹ kể đầy tự hào. Kiêu hănh nữa. Mẹ tuổi về hưu mà nhuận sắc mà quyến rũ. Con thua mẹ mười chín tuổi th́ khô khan nghiêm nghị không đàn ông nào dám nh́n lâu. Đàn ông đến chơi nhà chỉ đối đáp tung hứng với mẹ. Con gái th́ nghiêm trang ra vào như phụ huynh. Lâu lâu mẹ lại sa vào t́nh yêu mới, lại rạc người đi ăn đi chơi đi nhảy nhót. Lại đi qua đêm. Con gái ở nhà bồn chồn ra ngóng vào trông. Chong đèn thức đợi mẹ về mở cửa lúc nửa đêm. Rồi quá sức chịu đựng, con đi đánh cho mẹ ch́a khóa riêng, về lúc nào tự vào lúc ấy. Lâu lâu quá mù ra mưa, mẹ lại đi lấy chồng một bận. Lấy rồi mới biết ḿnh sai. Sai th́ sửa. Lỡ bước sa chân, thất thểu quay về trong thất bại đắng cay. Con gái lại mở rộng ṿng tay bao dung ra đón mẹ trở về. An ủi khuyên giải cho nguôi dần đi.

Trong gia đ́nh chị, vị trí mẹ con luôn luôn đảo ngược. Con gái luôn nghiêm túc chín chắn bao dung. Bà mẹ luôn tươi trẻ hiếu động nông nổi lầm lỡ. Con là mẹ và mẹ là con. Đổi chỗ nhưng bao giờ trong nhà cũng có đủ hai cương vị. Bao giờ cũng có mẹ (là con) và có con (là mẹ). Đủ hai ngôi nên vẫn giữ được cái nhà. Vẫn thăng bằng.

2. Mẹ của chị. Người đàn bà nay tuổi năm mươi tám nhưng măi măi có một trái tim thiếu nữ. Mười tám tuổi mẹ chị được nhận vào làm văn thư đánh máy trong một Viện nghiên cứu. Chân ướt chân ráo vào cơ quan, ba bảy hăm mốt ngày cầm bản đồ án từ tay anh nghiên cứu viên rồi cầm tay anh luôn. Con gái tấn công con trai. Con trai tối tăm mặt mũi, tay trắng không t́m đâu ra vũ khí pḥng vệ. Mới cầm tay đôi ba ngày, anh nghiên cứu viên thấy ḿnh đă bị cô nàng lôi vào pḥng thư viện. Cơ quan chưa có thủ thư, cô văn thư kiêm luôn trông coi pḥng sách. Anh bốc một quyển sách trên giá, một cử chỉ cho phải phép trong cơn lúng túng, th́ đă bị cô nàng đè gí vào giá sách. Cô gái hoang dă chẳng cần đến những hành vi rườm rà cho phải phép.

Anh nghiên cứu viên phải dẫn cô đánh máy về nhà thưa chuyện với bố mẹ. Phải xin cưới. Anh không c̣n đường nào khác. Ngày ấy trai gái trong công sở quan hệ t́nh dục bị khép tội hủ hóa. Đồi trụy và hủ bại. Không giữ ǵn được sự trong sáng của đạo đức cách mạng. Gia đ́nh anh nghiên cứu viên có tầm đại gia trí thức. Lo đến đạo đức cách mạng một phần, phần lo hơn là họ chưa chuẩn bị rước vào nhà một nàng dâu có vẻ thuộc thành phần b́nh dân hoang dại. Cô gái đi vào nhà ba bước, nói dăm câu ba điều th́ không c̣n là có vẻ mà thực sự là cỏ dại. Nơi đất chua đất mặn đất cằn hoang hóa th́ cỏ dại vẫn mọc bời bời. Đấy là sức sống của b́nh dân. Không cần được chăm bón giáo dục ǵ nhiều.

Cha mẹ anh nghiên cứu viên kinh hoàng. Họ chưa chuẩn bị tinh thần để thua ngay từ khi chưa kịp chống cự. Họ là những trí thức Tây học, họ không quá hủ nho để chống lại mọi cuộc dan díu ra bên ngoài tầng lớp trí thức. Dan díu ăn ở với nhau th́ được. Nhưng dứt khoát không có cưới xin, không sinh con. Sinh con ra là pha loăng ḍng máu cao quư của họ, là sinh ra những đứa cháu mang trong ḿnh ḍng máu cỏ dại. Máu cỏ dại chảy trong người sẽ xúi giục những đứa cháu gái không công dung ngôn hạnh, những đứa cháu trai không học không hành. Sống thả cửa cho bản năng dục vọng, sống thả cửa cho cảm tính. Chỉ thiếu mỗi một thứ. Thiếu lư trí. Thiếu cái đầu. Nói gọn lại th́ truyền thống trí thức sẽ đứt. Phú quư giật lùi. Con không hơn cha nhà lụn bại.

Thời ấy hiếm nhà sớm nghĩ sớm lo được như nhà anh nghiên cứu viên. Sớm nghĩ sớm lo cũng chẳng xong. Sau năm 1954 con gái Hà Nội mơ lấy cho được anh bộ đội về giải phóng thủ đô. Mơ lấy được anh cán bộ nhà nước. Người vùng xa mới bước chân về thủ đô, nói năng c̣n ngọng tí, c̣n thổ ngữ thổ âm tí, nhưng mà bù lại là cái mác cái danh người cách mạng kháng chiến. Nhà nào chẳng thích dính vào kháng chiến. Vợ đóng cửa dạy chồng uốn mồm phát âm cho tṛn, đi đứng chào mời với họ hàng nhà vợ đúng kiểu cách thành thị. Lâu dần rồi cũng ổn cũng quen. Ban đầu là một cô em gái vợ lấy anh cán bộ công thương. Tiếp theo một chú em chồng lấy cô mậu dịch viên. Rồi thêm đôi ba người anh em đằng chú đằng bác lấy bộ đội lấy công nhân. Không làm sao đi ngược lại trào lưu. Không cản được nữa. Duy tŕ một ḍng dơi trí thức thuần túy là điều ảo tưởng. Cha mẹ anh nghiên cứu viên bó tay thụ động thấy ḿnh thua hết cuộc này sang cuộc khác.

Đến việc con trai lôi về nhà một cô đánh máy đ̣i cưới th́ họ biết ḿnh bắt đầu phá sản. Không phá sản từ ngày bắt đầu hiến cho nhà nước một cái nhà riêng ở phố Tây. Bây giờ mới thực sự là cuộc phá sản của ư thức hệ.

Đôi vợ chồng trẻ được cha mẹ cho cái gara để xe ngày trước. Toàn bộ ngôi biệt thự nhỏ đă được chia năm xẻ bảy cho mấy người con trong gia đ́nh. Sau giải phóng không dùng xe hơi nữa, cái gara vẫn để không cho đến nay. Sống trong nhà để xe là rất rơ địa vị của cỏ dại trong khuôn khổ căn biệt thự c̣n nhiều định kiến. Người vợ trẻ không khó khăn ǵ mà không hiểu rằng chỉ v́ ḿnh mà cả chồng con phải giáng cấp sống trong cái nhà để xe. Nhưng phải nói cho công bằng, với làn sóng người nông thôn đang đổ vào thành thị th́ cái nhà để xe gần ba mươi mét vuông là mơ ước quá sang trọng. Chỉ cải tạo lại chút ít là tươm.

Tính cho chính xác th́ cô đánh máy chỉ ở trong khu biệt thự ấy có chín năm. Ra vào chạm mặt cha mẹ chồng anh chị em chồng cô hồn nhiên như không. Đợi người nhiều tuổi chào trước th́ cô mới chào lại. Hễ có việc lên cầu thang gỗ th́ cô nện hai cái bàn chân to bè như vồ đập đất lên từng bậc. Bước vào pḥng khách chân lê dép quèn quẹt, tay đút túi quần phăng như thằng du côn dô kề ngoài đường. Đàn bà nuôi con mọn cúc ngực sơ sểnh vú vê thỗn thện mang bát sang xin ông bà tí dưa. Tính t́nh láu táu, nói hớ cười hơ hơ. Không dọn giọng cậu mợ cho con hỏi, mà bộp luôn cậu mợ ơi ra con bảo. Ngày lễ ngày Tết cả đại gia đ́nh, cha mẹ anh chị chưa gắp, nàng dâu đă gắp trước, thậm chí tay bốc trước con tôm xé ra cho con gái nhỏ, mút mát phần dính ngón tay như chết đói Ất Dậu. Được cái nàng dâu hành động tự nhiên chứ không phải cố t́nh thách thức ǵ ai. Trong cả đại gia đ́nh có nền có nếp, một ḿnh nàng lạc hẳn ra như cô hầu gái.

Nhưng có lẽ c̣n thêm một cái được nữa. Ấy là anh con trai thỏa măn với cuộc sống vợ chồng của ḿnh. Không hề thấy than văn. Lúc nào như cũng bị bỏ bùa, không dứt ra được khỏi vợ. Thỏa măn một người đàn ông, đấy chắc chắn là năng khiếu bẩm sinh duy nhất của cô nàng. Đấy c̣n là sự thỏa măn thói tham lam của chính nàng. Nàng bao giờ cũng muốn biến cuộc sống của ḿnh thành bữa đại tiệc lạc thú triền miên.

Đứa con gái lên chín tuổi th́ anh chàng nghiên cứu viên đi công tác xa. Cô nàng khóa cửa căn pḥng, lôi con gái đến cơ quan, ngủ trên bàn làm việc. Cô đánh hơi được cơ quan có kế hoạch phân nhà cho nhân viên. Đời cô có hai thứ cô mê sưu tầm là đàn ông và nhà. Cô ngửi ngay ra mùi gă đàn ông nào có thể cưa đổ dễ dàng. Cô ngửi ngay ra mùi đất ở nơi có thể chia bôi được một căn pḥng, thậm chí một căn hộ. Thậm chí có thể ngửi ngay ra mùi nhà mùi đất trên thân thể cái người đàn ông bắt đầu dan díu. Năm lần lấy chồng, năm lần ly dị, mỗi lần ly dị được một cái nhà. Chồng đầu tiên được một cái nhà để xe. Chồng thứ hai được chia đôi căn pḥng hai mươi sáu mét vuông. Chồng thứ ba căn hộ tập thể tầng hai. Chồng thứ tư được chín mét vuông phố cổ. Chồng thứ năm khá nhất, giáo sư viện trưởng, căn hộ chung cư chất lượng cao.

3. Kư ức thời tuổi thơ của đứa con gái như một con thuyền. Lênh đênh. Nay bến này mai bến khác. Bao nhiêu lần chuyển nhà. Mỗi lần mẹ có một người đàn ông mới là một lần chuyển nhà. Con dại cái mang, mẹ đi đâu là mang con theo đấy, tất nhiên rồi. Cũng v́ vậy mà con bé phải chứng kiến tất cả các thể loại đàn ông của mẹ. Mẹ dại con lang thang.

Ban đầu mẹ cắp con đến cơ quan. Giờ làm việc mẹ lách cách gơ máy chữ. Con đi học. Trưa chiều mẹ lúi húi bếp than bếp dầu nấu nướng một góc cơ quan. Tối th́ ghép hai ba cái bàn lại, trải chiếu lên mặt bàn mà nằm ngủ. Khó khăn chỗ ở là khó khăn chung, ai cũng lem nhem luộm thuộm chẳng ai nói ai được. Bước vào pḥng văn thư, vào thư viện sặc mùi tương cà mắm muối, cơ quan như cái bếp mà phải tặc lưỡi cho qua.

Sau giờ làm việc pḥng văn thư trở thành nhà của hai mẹ con. Thường xuyên có một người đàn ông đến ăn cơm chung. Tưng bừng cả lên. Mở cái đài Ôriôngtông tin tức hát ca rộn ră, mừng ta thắng địch thua miền Bắc được mùa miền Nam thắng lớn. Người đàn ông tạo ra cái rộn ră ấy cho cuộc sống đơn chiếc của người đàn bà. Bữa cơm thiếu thịt thiếu cá mà hoạt náo. Cả hai người lớn đều biết rằng sau bữa cơm là cả một đại tiệc khác đang chờ họ. Chỉ nghĩ thế mà rộn ràng phấn chấn sống qua được những năm gian khó. Người đàn ông mới tốt nghiệp đại học, nhưng lẩn tránh phân công công tác lên miền núi. Cao nguyên đi dễ khó về. Tổ chức hứa hẹn chỉ đi ít năm nhưng sờ sờ ra kia bao nhiêu tấm gương hàng chục năm đă phải trở thành thổ dân. Lên mấy năm ăn bùa gái thổ lấy vợ địa phương là thành thổ dân. Anh chàng rất tỉnh. Chả dại. Anh chàng ở lại thủ đô, đi pơgiô ăn kem Bờ Hồ. Có tí năng khiếu vặt đi kẻ biển Đông y chuyên trị trĩ tổ đỉa, Quy gai xốp, Lộn cổ áo sơ mi, Xay bột trẻ em, Cắtóc trẻ em. Cắtóc, thiếu một chữ Tê để tạo phong cách để gây ấn tượng. Biển hiệu con con chuyển dần sang cộng tác vẽ tranh cổ động. Muốn tranh dễ duyệt phải thuộc nằm ḷng công thức. Địch xanh ta đỏ, địch nhỏ ta to, địch co ro ta hùng dũng. Hai mẹ con vừa nghe ông chú diễn tả vừa lăn ra cười. Căn cứ vào công thức ấy th́ ông chú này phải thuộc phe địch. Xanh, nhỏ, co ro, ngồi ăn cơm đầu gối quá tai. Mùa hè chan bát canh cái ngực lép bốn ngh́n năm cứ nhuễ nhơa mồ hôi. Lưng tựa vào tường vôi ẩm, lăn qua một cái dính lép nhép cả lớp vôi mốc, lăn lại một cái lớp vôi mốc hóa ra một thứ sền sệt bê bết. Lại c̣n đánh độc cái quần đùi rộng ống. Hai cẳng chân que tăm giạng ra như ngồi giữa đống cùng giới với nhau. Con bé bắt đầu thấy ghê ghê cái giống đàn ông bắt đầu từ ấn tượng ấy. Gă đàn ông của mẹ thao thao ta thắng địch thua địch to ta nhỏ. Gă là thằng địch c̣m nhom chỉ có hai quả cà thơng thệu phô ra là to. Bèo nhèo giọt giọt mồ hôi. Địch xấu, địch khác ta là ở chỗ ấy. Địch là lũ đàn ông. Đàn ông chắc ai cũng thô lậu như thế mà thôi.

Không oan. Con bé có lần buổi tối ra đường chơi với lũ bạn, quay trở về thấy căn pḥng yên ắng là lạ. Chắc là chú địch đă đi rồi. Thế th́ mẹ đâu? Trên mặt bàn chiếu đă trải gối đă sắp ra. Không có mẹ. Phía chân bàn có cái chiếu buông từ trên xuống chắn mất tầm nh́n. Nh́n xuống gầm bàn th́ thấy cả địch cả ta đang trong cuộc vật lộn một mất một c̣n không biết ai thắng ai. Trải chiếu chiến đấu trên nền đất. Họ không bao giờ đưa cuộc chiến lên mặt bàn. Lạ. Cũng chẳng thèm biết đứa con gái nhiều lần phải chứng kiến bất đắc dĩ. Có khi nửa đêm tỉnh dậy nó c̣n nghe hai người lớn rền rĩ như đau bụng dưới gầm bàn.

Nhưng rồi thắng lợi tất yếu thuộc về người đàn bà. Địch nhất định phải thua. Người mẹ bỏ được chồng, lấy được anh chàng vẽ tranh cổ động. Rồi sau hai năm lại bỏ được chồng mới. Địch phải thua. Địch rút. Người mẹ được chia nửa căn pḥng hai mươi sáu mét vuông của địch. Dựng một bức vách bằng cót ép và giấy dầu ngăn đôi căn pḥng. Thỉnh thoảng một chú đến ăn cơm chung với hai mẹ con. Lại tưng bừng âm thanh, bây giờ là ca nhạc, băng cối Sài G̣n chuyển ra. Đang tưng bừng th́ địch từ bên kia vách ṃ sang thám thính. Mời địch ăn cơm luôn. Ăn xong th́ địch về bên kia, bên này chàng nàng tắt đèn đi ngủ. Địch ở bên kia dần dần cũng có đối tượng của địch. Chẳng ai thắc mắc ghen tuông ǵ với ai.

4. Người chồng thứ ba làm bên sở nhà đất. Mẹ ngửi thấy mùi đàn ông và mùi đất đều chén được. Chú này cũng kém tuổi mẹ. Mẹ toàn mê trai tân. Đàn ông thói thường cơm gà cá gỏi tại nhà không ăn, thích ăn cơm dưa cà nhà người khác. Mẹ biết thế, biết đi qua dạ dày của của đàn ông để đến với trái tim. Độc quyền trái tim bằng kỹ năng xác thịt. Không quản ngại. Đa dạng hóa và đa phương hóa. Đấy là phương châm của người đàn bà lấy chồng không biết mệt này.

Chú thứ hai không xanh không nhỏ không co ro như chú một. Cao to đen tươi, sắc da hứa hẹn bền bỉ chiến đấu. Nhưng chỉ mấy trận là đảo ngũ rút khỏi chiến trường. Đi đâu không ai biết. Người đàn bà đâu có buông tha dễ thế. Lấy xe đạp ra. Cho con gái ngồi sau. Đạp khắp phố phường Hà Nội. Truy t́m.

Mấy đêm liền truy t́m. Ráo riết. T́m bồ mà mang cả con theo. Đi đến nửa đêm bất kể ngày mai con bé phải dậy sớm đi học. Con bé ngủ gà ngủ gật sau xe. Thọc cả gót chân vào bánh xe. Xuống xoa xoa bóp bóp cho con. Động viên rủ rê con không bỏ cuộc. Dỗ dành con bé bằng cách cho ăn những món quà đêm. Lạc rang húng ĺu. Bánh khúc. Bánh trôi bánh chay. Phở gánh. Những thứ nóng sực giữa tiết đông giá. Con bé hào hứng được một hai đêm đầu. Từ đêm thứ ba nó ngúng nguẩy đ̣i ở nhà một ḿnh. Mẹ đi đi. Con ứ ăn bánh khúc, con ứ ăn bánh trôi bánh chay.

- Nhưng mẹ làm sao đi một ḿnh được. Đi một ḿnh mẹ cũng sợ.

Thú nhận thành thật. Rủ con đi cùng chẳng phải v́ lo con bé ở nhà một ḿnh. Cái chính là có con đi cho có bạn. Chính là có bầy có đàn đỡ sợ. Ra đến ngoài băi sông ấy là heo hút lắm.

Con bé phải nhằng nhẵng đi theo mẹ cả tuần, cả tuần mẹ mới ŕnh bắt lại được t́nh nhân. Cả tuần đủ cho hai mẹ con du ngoạn những phố đêm Hà Nội. Những quán cà phê thời bao cấp lập ḷe. Những điểm ăn chơi trai gái đóng cửa nghi binh để lén lút nhảy đầm rậm rịch bên trong, công an bảo vệ bắt được th́ khốn thân lũ đồi trụy. Những cửa hàng thực phẩm chất đốt người đến xếp hàng từ lúc nửa đêm. Những điểm chợ đầu mối người ngoại thành chở rau vào bán từ đêm. Đèn đang sáng th́nh ĺnh cắt điện. Cái chợ đêm lập ḷe đèn pin đèn dầu như chợ âm dương. Đi ŕnh bắt t́nh nhân về không, nhưng mua được chút rau rẻ thực phẩm rẻ. Lỉnh kỉnh mấy củ xu hào, mấy cây bắp cải, cân cà chua.

Chú nhà đất có nhà riêng ở ngoài băi sông. Thanh niên hai mươi ba tuổi, chưa vợ nên vẫn bị đồng nghiệp đùa: cán bộ nhà đất mà không có một tấc đất cắm dùi. Lớ ngớ thế nào bập ngay vào người đàn bà ba mươi tuổi. Đất thổ canh thổ cư có chủ rồi, hai lần sang tên đổi chủ là đằng khác. Mê man với mảnh đất cắm dùi năm bảy bận th́ bỗng hoảng. Đất ấy đất nghịch. Đất ấy đất dữ.

Triền miên nổi sóng đất bằng làm cho anh chàng to con sức cùng lực kiệt. Sợ. Chạy mất. Nhưng chạy mà không thoát. Thiếu phụ bền gan vững chí đi t́m. Đêm nào cũng đứng ŕnh đứng chờ ở lối ra vào băi sông. Có điện đứng. Mất điện vẫn đứng. Gió rét căm căm vẫn đứng. Mắt hướng về căn nhà bên mép sông.

Ngày ấy bờ sông lở. Lở nhanh khủng khiếp. Ḍng chảy sông Hồng xoáy vào bờ bên tả làm cho cả bờ sông dốc đứng lở ùm ùm. Cả ngôi nhà cách mặt nước dăm bảy mét đổ rầm xuống sông. Hôm qua lở nhà hàng xóm ở phía mép bờ. Hôm nay đă lở đến nhà ḿnh. Đang ngủ th́ nửa căn nhà phía ngoài đổ uỳnh xuống nước. Trần nồng nỗng bỏ chạy ra ngoài vừa kịp lúc nửa nhà c̣n lại lở xuống sông nốt.

Đó chính xác là h́nh ảnh hai mẹ con nh́n thấy. Chú nhà đất trên người độc cái quần đùi nhảy vọt ra vừa đúng lúc phần nhà c̣n lại rơi ùm xuống sông. Đất dưới chân họ rùng rùng như động đất. Mấy đêm rồi hai mẹ con quen với cảm giác động đất. Ban đầu sợ, ngày thứ ba thứ tư th́ hết sợ. Cứ đứng canh. Mắt dơi chong chong vào ngôi nhà của chú trong đêm. Canh xem lúc nào chú về. Nhưng đêm nào chú cũng về mà hai mẹ con không biết. Chú biết hai mẹ con đứng ŕnh ở đầu đường, chú đi ṿng đường khác.

Quen với động đất rồi. Cho nên khi chú nhà đất trần trụi nhảy tót ra th́ thấy buồn cười hơn là sợ. Rồi thương. Giữa đêm đông bên sông gió bấc ù ù, chú chỉ c̣n mỗi cái quần đùi. Mẹ cởi áo khoác nhường cho chú. Bên trong mẹ vẫn c̣n áo len. Quần th́ không có hai chiếc để nhường.

- Về nhà đi anh.

Chú nhà đất cảm động. Nhà đất mà chú vừa mất cả nhà lẫn đất. Xuống sông hết rồi. Rưng rưng v́ ngay trong hoạn nạn có người vẫn san sẻ, vẫn không bỏ rơi ḿnh. Bay biến cả ư muốn chạy trốn.

- Nhà nào cơ?

Trong cơn chấn động chú vẫn chưa hết bàng hoàng.

- Nhà chúng ḿnh. Anh về nhà ngủ với cháu.

Con gái mười một tuổi. Thiếu phụ mời t́nh nhân về ngủ, nói tránh đi là ngủ với con bé cho nó đỡ sợ. Thực tế là bao giờ con bé cũng phải ngủ một ḿnh. Rủ chú về là về ngủ với mẹ. Đôi t́nh nhân hoặc là ở dưới gầm bàn, hoặc là trải chiếu nằm dưới đất trong căn pḥng bé như mắt muỗi. Thiếu phụ có câu cửa miệng với những người đàn ông đến chơi nhà: Thôi về làm ǵ, ở lại đây mà ngủ cho vui. Cho vui. Trắng mặt ăn tiền. Ai muốn nói ḿnh dễ dăi cũng mặc. Ai vui tính th́ coi là đùa. Ai tin thật ở lại th́ đúng là thật.

Nhưng chính xác câu nói đêm ấy bên căn nhà lở là rủ chú nhà đất về nhà ngủ với cháu. Ai c̣n thức mười hai giờ đêm sẽ thấy trên phố một h́nh ảnh lạ. Một người đàn ông áo khoác phụ nữ cũn cỡn, quần đùi, đạp xe ở đằng trước. Ngồi sau xe là hai mẹ con, con bé ngồi trong ḷng mẹ. Kèo kẽo đi qua các đường phố tối. Giữa mùa đông. Người đàn ông quần đùi chở hai mẹ con bằng xe đạp.

Sau cuộc ly hôn với chú nhà đất này, người đàn bà được chia căn hộ tập thể của chú. Chị bán lại nửa căn pḥng đang ở cho chú địch xanh nhỏ co ro. Như vậy là cùng lúc chị chia tay với cả người chồng thứ ba và thứ hai.


 

 da1uhate
 member

 REF: 623551
 01/06/2012

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

5. Thiên t́nh sử lâm ly nhất của người mẹ là với người chồng thứ tư. Người đàn bà tuổi hồi xuân sáng đi bơi chiều đi đánh cầu lông. Nguồn năng lượng yêu đời không cạn. Hăm hở tham gia các loại câu lạc bộ thể thao dành cho người cao tuổi. Nàng đi bơi là để chào hàng. Hàng họ tuổi hồi xuân yêu thể thao c̣n ngon lành. Dáng vẻ cao ráo không để phát ph́ to bụng. Ba ṿng lư tưởng cho cuộc thi các loại mẫu hậu. Nàng đến bể bơi không chỉ bơi mà c̣n để liếc giai. Đừng tưởng nàng liếc giai già. Không thèm nh́n các loại hội viên bơi U60 hay U70. Cưa ngay anh chàng huấn luyện viên ba sáu tuổi chưa vợ. Lúng liếng đôi ba câu là anh chàng vào tṛng. Nàng nh́n chàng thấy ngon. Nhất dáng nh́ da thứ ba là cái ở bên trong quần bơi, hoàn chỉnh như thế mà ba sáu tuổi chưa con nào bỏ bùa cũng lạ. Chàng nh́n nàng thấy nuột. Bốn mươi tư mà tươi mà duyên mà nói năng đằm thắm.

Có ǵ lạ. Nàng đặc biệt nói năng hoạt bát hay ho khi nàng có chủ ư. Khi nàng tia được con mồi. Chim khôn mắc phải lưới hồng. Đă khôn th́ lầm lỡ cũng phải chọn cái lưới cho đẹp mới chịu sa vào. Lưới của nàng bao giờ cũng ngọt ngào quyến rũ. Lạt mềm buộc chặt. Câu pha tṛ đầu tiên của nàng lúc hai người ngồi bên bể bơi là nói về cái bà đồ sộ đang phăm phăm khởi động. Bét ra là chín chục cân. Nàng đặt ngay biệt danh cho bà ta là Chín Yến. Bà Chín Yến đang nhảy th́nh thịch.

- Bà ấy mà xuống bơi th́ mực nước sẽ dềnh lên ở mức báo động số ba.

Nàng bảo.

- Thế à. Để tôi gọi loa cho trẻ con lên bờ, không th́ chết đuối hết.

Chàng hưởng ứng câu đùa và làm thật. Chàng vào pḥng điều hành bật loa gọi hết trẻ con lên bờ. Không giải thích lư do. Lũ trẻ và phụ huynh hơi ngơ ngác một tí. Đứa ngoan ngoăn chấp hành. Đứa bỏ ngoài tai.

Chuyện đùa với bà Chín Yến chỉ có nàng với chàng biết. Cũng như bao nhiêu thứ tinh quái của dân bơi chỉ có chàng kể cho nàng biết. Bể bơi phẳng lặng thế thôi nhưng ở dưới mặt nước bao phen nổi sóng. Ngoặc cái chân vào nhau. Cầm cái tay nhau. Lặn xuống hôn phớt vuốt lưng nhau một cái là chuyện thường. Quái đản c̣n có kẻ thích đánh rắm thích tiểu tiện dưới nước. Hễ xuống nước thế nào cũng phải thực hiện cho được một lần mới gọi là đi bơi.

Nàng đă cười ngặt nghẽo và thuộc nằm ḷng những tṛ yêu tinh chàng kể. Thành ra khi đang bơi thấy bà Chín Yến cứ chờn vờn bám theo, nàng hơi ngờ vực. Con cá voi kia có thể đă thấy nàng cười quá nhiều mà nghi nàng cười bà ta. Người béo bao giờ cũng chạnh ḷng trước một thái độ khang khác. Như thể nhân loại chỉ có mục tiêu duy nhất là ḿnh. Bà Chín Yến đang tạo sóng lừng trong bể bơi ḥng d́m nàng chết đuối hay sao? Hay là bà ta sắp sửa trung tiện tiểu tiện để trừng phạt? Hay là bệnh hoạn ve văn sờ lưng ôm eo?

- Cô nói chuyện ǵ với thằng kia đấy?

Đă đề pḥng mà vẫn bị bất ngờ. Một luồng sóng từ phía bà Chín Yến tạt sang dềnh lên quá mũi nàng. Tí nữa th́ chết sặc.

- Chuyện vui thôi ạ.

Nàng bao giờ cũng dịu dàng.

- Cô đi bơi hay đi nói chuyện vui?

- Vừa bơi vừa nói chuyện th́ càng tốt ạ.

Bà Chín Yến không nói ǵ nữa. Ngôn ngữ của bà có vẻ căn vặn nhưng thái độ th́ thản nhiên, như là tiện mồm hỏi thăm làm quen vậy thôi.

Từ lúc đó bà cứ lượn lờ xung quanh nàng. Không hỏi han ǵ nữa nhưng lượn lờ. Bà mà lượn lờ tức là bà tạo sóng. Phụ huynh c̣n phải bảo trẻ con lên hết. Sểnh ra chết đuối có ngày. Nàng kiên cường chống đỡ sóng nhưng một lát thấy mệt hơn đùa với sóng biển. Nàng lên. Bà Chín Yến cũng thoăn thoắt lên theo. Nàng đi về phía anh chàng huấn luyện viên. Bà Chín Yến cũng đi theo.

- Chị cần tư vấn ạ?

Nàng hỏi.

- Tất nhiên.

Bà Chín Yến đáp ngay.

Nàng ghé tai chàng huấn luyện viên:

- Anh hăy tư vấn cho bà ấy rằng cá voi cũng bơi suốt ngày ngoài đại dương nhưng không hề giảm cân.

Anh chàng huấn luyện viên bật cười ha ha. Chính xác. Rồi anh chỉ bà Chín Yến, giới thiệu:

- Mẹ anh đấy.

Rồi chỉ nàng:

- Đây là bạn con.

Bà cá voi chỉ c̣n biết lườm cả hai người. Bạn bè ǵ mà tàu nhanh thế. Bạn bè ǵ. Nh́n biết ngay đàn ông chỉ là ngỗng non trong tay đàn bà. Chị buông tha cho con tôi. Một tuần sau bà phải nói câu ấy sau khi tạo sóng lừng táp vào mặt nàng. Nàng phán đoán đúng chiều sóng, tránh được. Chúng cháu đă cầm tay nhau đâu mà buông ra hả cô. Nàng đă chuyển gọi cô xưng cháu. Bà ta lặp lại câu ấy vào tháng sau. Nàng phải bơi đứng vặn vẹo uốn éo theo kiểu cá ngựa để phá sóng của bà. Vâng, cháu cũng nhờ cô bảo anh ấy buông tha cho cháu.

T́nh yêu th́ ai bảo được ai. Mà ai buông tha cho ai đây. Đố anh chàng huấn luyện viên thoát được cái dịu dàng chủ ư của nàng. Anh chàng nhà đất ngày trước đă mất cả đất cả nhà v́ cái dịu dàng ấy. Đến lượt chàng huấn luyện viên bây giờ chỉ mất tí nước. Mà là nước bể bơi công cộng. Ăn thua ǵ.

Bà cá voi lồng lộn phá. Có sự trợ lực của chị gái chàng huấn luyện viên. Con giai trong nhà là giai vàng giai bạc, không dễ ǵ mẹ với chị lại chịu buông ra, trai tân theo gái nạ ḍng. Phải phá. Phải theo sát bám chặt. Cặp t́nh nhân trốn chui trốn lủi. Đêm không dám về nhà chàng v́ cơ sở mật báo cá voi lớn cá voi con đang phục kích ở đó. H́nh như có cả dao bầu mang theo. Nhà nàng h́nh như cũng đă rơi vào ṿng vây. Đi lang thang khắp phố đêm Hà Nội. Đời nàng nhiều kỷ niệm với phố đêm.

Cuối cùng hai người đưa nhau về khu bể bơi. Chung một sở thích là bơi. Thích nước. Đêm khuya thanh vắng không ai quấy rầy. Mặc sức vờn vă uốn lượn như cặp rắn biển. Đang hồi đắm đuối mê man nhất th́.

Ùm.

Bà cá voi từ đâu lao xuống. Như bom tấn thả xuống bể bơi. Mặt nước dậy sóng. Tan tành khung cảnh lăng mạn. Táng đởm kinh hồn. Cặp t́nh nhân bị một cú hoàn toàn bất ngờ.

Suưt nữa xảy ra hỗn chiến. Bà cá voi đă lềnh phềnh bơi sát đến định túm tóc nàng. Nhưng chàng đă có một quyết định kịp thời. Chàng không thể chịu nổi sự can thiệp thô bạo của bà mẹ nữa. Chàng tuyên bố nếu mẹ chàng manh động lúc này th́ chàng sẽ tự tử. Là huấn luyện viên bơi lội, chàng biết cách chết dễ dàng dưới nước. Chàng sẽ trồng chuối ngay dưới bể bơi này. Chân chĩa lên trời, đầu lộn xuống đáy. Chỉ cần ba phút. Một thứ nhập định triệt để. Ba phút là băng. Ba phút là hóa. Như một thiền sư nhập diệt thanh thản. Không ǵ cứu được nữa.

Nói xong lộn ngược đầu làm luôn.

Nàng đếm đến mười th́ bà cá voi bật khóc hu hu. Thôi thôi con ơi. Nhất con nh́ giời. Mẹ chịu con rồi. Từ nay sướng hay khổ là số mệnh của con. Mẹ chịu rồi.

Người thiền định đâu có nghe thấy những âm thanh phàm trần. Chỉ một phút nữa là máu sẽ trào ra tất cả chín lỗ trên người. Xong một kiếp.

Nàng hoảng quá, lao tới dựng ngược cây chuối trở lại theo chiều thuận. Bà cá voi th́ kinh hăi không dám động đậy, sợ động đậy sẽ làm phật ḷng quư tử lần nữa. Tư thế bất động, bà nổi lềnh bềnh như một cái phao bơm căng hơi.

Chịu. Chịu tức là không thua nhưng mặc kệ. Chán chẳng buồn nói. Từ nay anh ả muốn ǵ tùy ư. Bà mẹ không tham gia. Đám cưới cũng làm luôn ở bể bơi. Khách khứa đứng ṿng quanh bể bơi lớn. Hội viên câu lạc bộ bơi đóng góp màn tŕnh diễn bơi nghệ thuật. Các nàng tiên cá xếp h́nh trên mặt nước rải đầy cánh hoa hồng. Tiếc là có sự cố, nước bơm vào bể bơi không kịp. Mực nước thấp cho nên các nàng tiên cá gần như phải đi bộ dưới bể bơi. Đi lóp ngóp ướt át. Chú rể thừa cơ trêu chọc mẹ. A lô a lô, bây giờ đến tiết mục của đội bơi thiếu nhi, nhưng bể bơi vẫn thiếu nước, đề nghị hoàng thái hậu xuống nước trước để nâng cao mực nước cho các cháu biểu diễn.

Bà cá voi cũng biết đùa. Bà làm như sẽ nhảy xuống nước ngay lập tức. Mấy bà bạn phải giữ tay bà lại. Mấy bà bạn cũng kích thước tầm cỡ tương xứng.

Sự đời xoay chuyển đến mức bà cá voi với nàng dâu dần dần trở thành bạn tâm giao. Lư do chính là nàng khôn ngoan, khôn ngoan chứ không phải khôn xảo. Khôn thành thật và dịu dàng quá đi. Bà cá voi to xác nhưng dễ lung lay, dễ cảm động. Rủ nhau đi bơi đi vũ trường. Rủ nhau đi mua sắm. Tất cả những hoạt động mang tính đàn bà. Thổ lộ chuyện riêng tư. Nàng được biết tất cả các thể loại tâm tư các mối manh bồ bịch của bà. Cá voi mà cũng có bồ? Nhờ bà thổ lộ mà nàng mới giác ngộ rằng nồi nào có vung ấy, cá voi th́ sẽ có cá nhà táng đôi lứa xứng đôi, chẳng vứt đi đâu cái ǵ.

Cũng nhờ bà trút bầu tâm sự mà nàng biết gia đ́nh bà có tâm tư không nói ra lời. Họ mong đứa con trai độc nhất nối dơi tông đường. Họ e ngại rằng nàng đă tuổi bốn lăm, đâu muốn đẻ và đâu dễ đẻ. Ôi, thế là gia đ́nh chàng hiểu lầm rồi. Nàng rất muốn đẻ. Nàng sẵn sàng đẻ. Nàng bao giờ cũng đầy đủ quyết tâm, đầy đủ cảm xúc, đầy đủ khả năng làm mẹ. Chưa đậu được có thể là v́ trời chưa cho đậu mà thôi.

Chưa đậu được có thể c̣n v́ lư do y tế. Tiện có chị gái chàng là bác sĩ, chàng và nàng đi kiểm tra luôn. Cơ thể nàng được xác nhận là một cái máy đẻ có thể chạy tốt đến sau tuổi năm mươi. Đến lượt chàng. Kết quả xét nghiệm cho biết lượng tinh trùng loăng. Hai mươi phần trăm. Bể bơi rộng mênh mông sức chứa một trăm người chỉ có hai chục chú vận động viên ngoi ngóp. Gia đ́nh chàng từ đó im luôn. Không eo xèo ǵ nữa về nàng. Cả nhà yên tâm. Bà cá voi đôi lúc tâm t́nh với nàng c̣n kể chuyện bạn gái bà đi hỏi vợ cho con. Nhà trai nói: Con trai nhà tôi được cái tốt, chỉ mỗi tội chỗ đứng không bằng anh bằng em. Th́ dân chúng đại trà mấy ai có chỗ đứng, mà đâu phải có chỗ đứng là hạnh phúc. Nhà gái nói: Con gái nhà tôi kể ra đầy đủ công dung ngôn hạnh, chỉ có điều mồm mép không bằng chị bằng em. Càng tốt, đàn bà lắm mồm chỉ tổ tan cửa nát nhà. Ôkê, hai nhà chính thức xe duyên chỉ thắm nối dây tơ hồng cho đôi trẻ, đứa nào cũng chỉ có mỗi một nhược điểm. Đêm tân hôn mới ngă ngửa người ra. Khiếm khuyết của đôi bên thực ra đă được hai nhà mă hóa trong câu đánh tiếng kia. Chỗ đứng. Mồm mép. Đấy là bóng gió hai khiếm khuyết chết người đối với đời sống nhục dục vợ chồng.

Từ ngày thân thiết với nàng dâu, bà cá voi đâm ra cũng biết hài hước. Biết giễu người giễu ḿnh. Bà bảo nếu biết trước khiếm khuyết của con trai, bà sẽ học bà bạn mà đánh tiếng rằng: Con nhà tôi mọi khoản đều tốt, chỉ mỗi tội bể bơi hơi bị vắng người.

Thoáng. Nhờ thoáng mà cả nhà yên tâm. Nhưng không yên được lâu. Giở quẻ ra chính là chàng. Trai tân muộn vợ, được đàn bà nạ ḍng khơi mở tiềm năng, khi ấy mới choáng váng v́ phía trước là cả một con đường thênh thang. Đầy các loại hoa thơm bướm lượn. Sa ngay vào các loại bẫy. Chủ động lao vào bẫy. Nàng nghỉ ốm, bảo chồng ghé qua cơ quan lấy cho tập tài liệu để nàng tranh thủ đánh máy tại nhà. Gặp ngay cô văn thư cùng pḥng. Cô này mới vào thử việc mấy tháng. Một đứa con gái hai mươi tuổi, bị ép lấy chồng già hai năm th́ bỏ trốn về thủ đô. Chè Thái gái Tuyên. Bố Thái mẹ Tuyên, ḍng máu có cả nhan sắc lẫn chè lá hút xách. Bố cô thua bạc, vay tiền của ông bạn, vay măi mà vẫn thua măi th́ phải gán con gái làm vợ lẽ cho ông bạn. Vợ cả t́m đến xỉa xói cô vợ trẻ. Hỗn chiến. Bà trẻ mười chín tuổi đánh cho bà già bốn chín một trận tơi bời. Lăo chồng lại về phe vợ trẻ. Lăo đứng ngoài gào đánh nữa đi đánh chết đi. Tan cuộc hỗn chiến ngoài sân, vợ trẻ d́u vợ già vào nhà, băng bó cho, lau mặt cho. Lăo chồng vẫn lầm bầm chửi mụ vợ già. Điên tiết, cô vợ trẻ xách túi quần áo đi ngay hôm ấy. Trốn về Hà Nội, tan ngay vào ba triệu công dân thủ đô. Giời t́m.

Mấy cô nhà quê miền rừng về thủ đô th́ chơi bời phá phách trên tài gái thủ đô. Họ muốn chứng tỏ tính hơn hẳn, không phải tao nhà quê là tao thua chúng mày. Kiễng chân rướn người gồng ḿnh. Cái hoang dại miền rừng được phóng đại thành một đặc điểm phô lộ. Chỉ có các cô tỉnh lẻ chơi bời mới ra được chất ấy. Hoặc các cô thủ đô có tính tỉnh lẻ.

Cô nàng miền rừng chơi bời cho nát nước nát cái. Cô cặp bồ ngay với một chàng sinh viên nhạc viện. Được dăm bữa nửa tháng th́ anh bồ đến cùng với một anh bạn nữa như cặp bài trùng. Anh bạn này c̣n đẹp giai hơn anh bồ. Cũng chịu chơi hơn. Thế là hai anh một ả cắp nhau sang Gia Lâm thuê nhà. Ăn chung ở chung ngủ chung cả tháng trời. Úm ba la ba ta như một. Đến lúc t́nh phai th́ giải tán. Nàng lại đi t́m bồ khác. Lại cả bạn của bồ nữa. Hai ba anh chập một mới thỏa chí nàng.

Chính là lúc anh chàng huấn luyện viên đến cơ quan lấy tài liệu về cho vợ đánh máy trong thời gian nghỉ ốm ở nhà. Gặp ngay nàng. Anh ả bập vào nhau luôn. Gái miền rừng lại đè anh ta ra trong pḥng thư viện. Anh chàng lại dắt díu cô nàng đến bể bơi. Lặp lại t́nh yêu chui lủi, có khi nửa đêm không c̣n chỗ nào để đi, lại dắt nhau đến bể bơi tung tăng rắn nước bơi vờn.

Được bốn tháng th́ cô gái miền rừng đẻ. Người như cô dễ đẻ, đẻ đâu cũng được, không phụ thuộc vào phía đàn ông. Một thằng cu. Chàng huấn luyện viên nhận ngay. Gia đ́nh chàng nhận ngay. Đang là thời của sinh học ngắn ngày và nhân bản vô tính. Bốn tháng đẻ con coi như giống ngắn ngày. Lúa chiêm lúa mùa đều đă có giống ngắn ngày để tăng vụ. Người vợ hơn chồng tám tuổi lấy làm lạ. Chàng và gia đ́nh chàng đều tự biết bể bơi vắng người nhưng đẻ ra con trai th́ họ vẫn nhận. Đàn ông có con mới ra cái sĩ diện đàn ông. Gia đ́nh có con trai mới thực coi là có người nối dơi. Thế là mù quáng tin vào cái xác suất có khả năng sinh con của chàng huấn luyện viên. Dù chỉ là xác suất một phần ngh́n.

Nàng không việc ǵ mà làm ầm ĩ lên. Không yêu được nhau nữa là số mệnh. Th́ thôi. Thủ tục ly hôn nhẹ nhàng. Nàng được chia nửa căn pḥng của chàng trong phố cổ. Ngăn vách ra, khóa cửa để đấy. Nàng tạm thời quay về với con gái. Lần thứ tư lầm lỡ. Lại mếu máo trở về ngă vào ṿng tay bao dung của cô con gái. Con gái lúc này đă gần ba mươi. Con gái vẫn chưa chồng v́ quá chín chắn. Có đâu nông nổi nhiều lầm lạc như mẹ.


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network