Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ý mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ý

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ý mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Ngày xưa tóc dài...

 Bấm vào đây để góp ý kiến

Trang nhat

 phieuduminh
 member

 ID 57596
 12/10/2009



Ngày xưa tóc dài...
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

- Có những điều rất tự nhiên, bình dị và gần gũi của quá vãng, bỗng một ngày trở thành nỗi nhớ, thành một niềm xa lắc, một miền len lén và se sắt mãi trong ta. Tóc dài, tôi bỗng nhớ tóc dài như thế, vào một buổi chiều lênh loang nhạt nắng, buổi chiều phất phơ, từng con gió phù sa thổi ngọt triền đê.

Đê làng tôi, đâu rồi những mái tóc thôn nữ buông dài sau vành nón trắng, từ cánh đồng mặn mòi nắng gió, hay bến sông mướt mát phù sa trở về.

Photobucket
Ngày xưa tóc dài...

Làng tôi ở hạ lưu sông Đà, con sông gắn với biết bao kí ức về đời sống thôn làng, những đục trong nhịp mùa cuộn chảy, những lở bồi đắng đót của niềm quê...Trong hơi thở thấm đẫm hồn quê ấy, làm sao quên được những buổi chiều hoàng hôn, trên bến sông này, bao thôn nữ xõa mái tóc dài óng mượt xuống dòng xưa.

Tôi chợt nhớ Nguyễn Quang Thiều, bạn thơ tôi cũng từng thổn thức: “Tóc em buông như hoàng hôn buông xuống/Anh làm sao có thể chạy qua chiều”. Làm sao có thể chạy vô tình được nhỉ, làm sao?

Và cũng bến sông này, những mái tóc dài nức nở mùi hương bưởi, thơm thơm hương bồ kết, một vẻ đẹp thuần khiết, thiên nhiên, tha thiết của dòng chảy văn hóa đời này qua đời khác.

Lòng còn hồi hộp mái tóc dài quấn quýt của tình yêu, thổi lất phất sang ta, cả cái mùi hương bồ kết, trong những đêm trăng cùng em thủ thỉ bờ hoang dã. Tóc em là những gợn trăng đang chảy mượt, tràn trề vồng ngực tuổi đôi mươi, hay cũng không phải là trăng, là một thế giới huyền ảo nào đó đắm đuối và mê hoặc. Tóc em thả dịu cả buổi trưa oi ả giếng làng. Tóc em như một tiếng thở dài của quá vãng chưa thôi dài, thôi thấp thỏm dọc thời gian thốc thếch hồn ta.

Người ta đã tốn không ít bút mực tả những mái tóc dài bồng bềnh như mây như suối. Chỉ một mái tóc dài có thể làm náo động cả một ngày hoang vắng, một trái tim cằn cỗi cô đơn. Chỉ một mái tóc dài có thể làm cay đắng, đoạn tuyệt một mối tình, khi mũi kéo lạnh lùng cắt ngang một lời thề. Chỉ một lọn tóc cắt ra gói ghém, bẽn lẽn gửi người trai ra trận mà thiêng liêng và mạnh mẽ hơn cả lời bom đạn. Các cụ ta xưa từng bảo: “Cái răng cái tóc là góc con người”.

Thưa các cụ, ngay cả cái chốn quê bình dị, chân chất lúa ngô khoai sắn của làng ta giờ cũng khác rồi. Tìm đâu được một mái tóc dài thơm mượt tỏa ra trước gió. Thay vào hương bồ kết, hương bưởi, hương chanh là các loại dầu công nghiệp mà suốt ngày các cụ, không biết ở cao xanh có nghe chăng, cứ eo éo trên đủ loại phương tiện truyền thông hiện đại.

Xin lỗi, có quá nhiều đồ giả, đồ nhái có thể làm trọc lốc hồn quê. Thay vào mái tóc dài là những cái đầu lủn củn, lốc ngốc xanh đỏ tím vàng cho nó Tây lai. Các nữ thôn choai, và các cậu choai đánh võng trên đường, đã đánh chìm luôn cái dáng quê thắt đáy lưng ong, cái liếc mắt đưa tình từng đánh đắm bao trai làng, như lũ bò đực còn hăng tiết...Và vì vậy, thưa các cụ, chúng con sao lại nhớ tóc dài biết mấy, dù tóc ngắn cũng không phải là không đẹp, xin lỗi các nàng hiện đại quê ta!

Rồi hôm nọ về làng, cậu em họ khoe vợ nó bây giờ làm ăn cũng khá. Hỏi con vợ chân quê quanh năm mấy sào ruộng phập phù chắc lép, nay làm gì mà khá? Nó hơn hớn cười, bảo vợ nó giờ làm nghề buôn tóc. Ô hay nhỉ! Có phải nghề “tóc rối đổi kẹo mạ” (mạch nha) xưa không? Không, là buôn tóc dài, tóc nguyên bộ com-pờ-lếch hẳn hoi.

Tất nhiên, làng tôi bây giờ làm gì còn tóc dài. Đến những thiếu phụ nông dân chân chỉ còn biết xoay nghề buôn tóc thì những vùng quê thấp làm sao còn tóc. Tóc có mọc nhanh như lúa bón phân đạm cũng không thể kịp khi thời buổi “người khôn của khó”. Thế là cô con dâu họ lại cùng bạn bè khăn gói quả mướp lặn lội lên tận vùng Thái ở Sơn La, Điện Biên; mò mẫm lên tận các bản Mường vùng cao Hòa Bình, Thanh Hóa; lên cả bản Mông chót vót Hà Giang.

Những mái tóc nuôi dài để búi cao của người con gái Mường, gái Thái, gái HMông vốn rất gìn giữ một thời giờ cũng cụt lủn đuôi gà, cũng “kinh hóa”, để một ngày lại tiến đến Tây lai.

Có những cô gái Mông dằn lòng, thậm chí nghiến răng chịu đau để các bà buôn xẻo sát da đầu, chỉ để có vài trăm ngàn đồng; vì tóc càng dài, càng dày, càng mượt càng có giá. Chả biết tóc ấy bán đi đâu, chỉ nghe đồn tóc bán sang Tàu.

Cũng chả biết tóc ấy để làm gì. Chỉ biết, có mái tóc người buôn kiếm bạc triệu, người bán chỉ được vài trăm ngàn. Lưng vốn mọn ấy, tằn tiện sống cũng may được một tháng, mà nuôi mái tóc đẹp có khi cả một quãng đời, cả một đời người. Nghe có xót lòng không!

Và vì vậy, lại càng nhớ tóc dài, nhớ tóc dài đến thế. Nhớ một nỗi người, một quê kiểng xanh xưa. Tôi cứ lẩn thẩn trên bờ đê gió, trên bến sông giờ đã tắt con đò, mà thẩm thắc lòng mình hương bồ kết bay xa.

Ngày 12 tháng 8 năm 2009
Trần Quang Quý



Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ý kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đã đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ý kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | Hình ảnh | Danh Sách | Tìm | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network