Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Truyện ngắn >> Chương 18 : Đồng DAO THỜI HIỆN ĐẠI

 Bấm vào đây để góp ư kiến

Trang nhat

 duchue
 member

 ID 42158
 06/01/2008



Chương 18 : Đồng DAO THỜI HIỆN ĐẠI
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien

Chương 18 : Đồng dao thời hiện đại

Hẹn với Linh ra đảo vào chủ nhật. C̣n ba ngày nữa, phải tranh thủ giải mă cuốn Nhật kư để đi cho kịp. Nhật kư của người ta nhưng cuốn sách đă là của ḿnh rồi. "Bạch cốt tinh" đă trở thành cô gái đẹp, phải khẩn trương không khéo hóa ra nửa người nửa ma th́ hỏng. Nguyễn mỉm cười khi rời khỏi nhà Linh, trở về căn pḥng nhỏ của ḿnh. Vợ anh đang xem ti vi dưới tầng một, chạy theo lên. Hôm nay em mới mua được mấy gói sữa tươi, để trong tủ lạnh, bố nó đêm có đói th́ lấy ra mà ăn nhé. Không cần phải cốc chén ǵ đâu, chỉ việc dùng kéo cắt ra một góc, cho cái ống nhựa vào rồi cứ thế hút thôi. Nhớ chưa? Khéo lại quên mất đấy! Nguyễn gật đầu. Nhớ rồi, nhớ rồi!
Đến đâu rồi nhỉ?
Lại chuyện bác Lê Thông. Không t́m thấy bác ta ở ngoài đời, lại thấy trong Nhật kư, buồn cười thật! Té ra bác Thông cùng bác gái đă rời thành phố ra đảo Không Tên ở.
Bấy giờ Hoàng Thạc đă từ vùng cao về được mấy năm, trở thành một trong những nhân vật quan trọng của thành phố Biển. Anh đă xây một ngôi nhà to bên bờ vịnh và đón vợ con về. Vậy là con cái bác Lê Thông, trai gái dâu rể đều đă thành đạt cả. Bà chị cả tuy chẳng học hành ǵ mấy, trước đây chỉ làm Y tá trưởng thế mà dần dà cũng giành được cái ghế phó giám đốc hành chính trong bệnh viện. Anh thứ hai là đại tá trong quân đội, ở xa nhà nhưng danh tiếng th́ cả tỉnh này ai cũng biết. Anh thứ ba làm giám đốc nhà máy, trước kia ở khu tập thể, sau lại chuyển về ở chung với ông bà. Ngôi nhà cũ đă được xây thành biệt thự, hạ nền xuống sát mặt đường. Nhà xây rất đẹp nhưng bác Thông lại không muốn ở. Nguyên do là thời điểm đó, người ta bắt đầu thực hiện chương tŕnh nâng cấp thị xă lên thành phố, cấp tập mở mang đương xá và xây dựng các khu đô thị. Một thời gian dài đôi bờ vịnh không lúc nào ngớt tiếng xe tiếng máy, tiếng ḿn nổ vang trời, tiếng gầm rú của các loại máy ủi máy xúc mày cào lẫn trong tiếng đá lăn đất lở. Ban ngày hay buổi tối đă đành, ngay cả đến canh khuya nhiều lúc vẫn dội lên hàng chuỗi tiếng động ầm ầm như sấm, át đi tiếng sóng biển lúc triều cường liên tiếp xô vào đá núi, xua tan giấc ngủ của mọi người, khiến các cư dân sống quanh vùng đó, nhất là những gia đ́nh ở cạnh đường to như nhà bác Lê Thông, không thể nào chịu nổi. Đấy là chưa kể cái nạn phải hứng chịu những cơn lốc bụi. Bụi mù trời, khiếp khủng. Nhà nào nhà nấy bụi phủ dầy trên nóc, bám đặc vào các cửa đi cửa sổ, len cả vào chăn màn gối đệm. Đang ăn cơm mà có một trận gió to th́ thôi rồi, cơm canh cứ là đầy sạn như trộn đất, không sao mà nuốt được.
Sống ở đây gần trọn cuộc đời, bác Thông đă quen với cái nhịp điệu chậm răi êm đềm khoan nhặt của đất và người miền biển, không dễ ǵ thích ứng với những thay đổi lớn, vả lại từ khi về nghỉ hưu, tuy sức khỏe chưa có ǵ đáng ngại nhưng tâm trạng bác nhiều khi không thoải mái. Đồng ư rằng hội nhập là hay, xă hội đang từng bước đi lên thật, nhưng cũng đẻ ra lắm sự nhiễu nhương quá sá, làm “đảo lộn quân thần phụ tử”. Người ngay sợ kẻ gian, thầy giáo sợ học tṛ, bọn côn đồ bức hại người lương thiện cũng không ai dám cứu. Đám lau nhau th́ không sa vào nghiện hút cũng đua đ̣i ăn chơi đủ kiểu, quần áo đầu tóc nhố nhăng ḷe loẹt trông ngứa mắt. Cánh trung trung tuổi, cỡ ngoại tứ tuần lại càng quái đản, đang yên đang lành bỗng dưng nổi máu tài tử dởm, bỏ mặc cửa nhà đua nhau đi hát karaoke rồi ra vũ trường học nhảy, lại c̣n mua vi tính về chát chít linh tinh rồi kết nhân t́nh nhân ngăi lung tung, gọi là đi “bồ bịch”, thật chẳng ra cái thể thống ǵ. Nói ra chúng bảo ḿnh cổ hủ, đă không nghe c̣n bịt miệng cười, cả thằng Thạc chồng con Linh cũng thế, không thể nào hiểu nổi. Thế là nhân cái cớ người ta san đồi lấp biển làm ô nhiễm môi trường, bác Thông quyết định ra đảo ở, con cháu can ngăn thế nào cũng không nghe. Làng đảo không khí trong lành, ngôi nhà của cụ ngoại vẫn c̣n nguyên đó. Hai cụ không có con trai, mấy bà con gái, trừ vợ bác Thông đều lấy chồng xa nên không ai ở. Ngôi nhà tuy nhỏ thôi và cũng tuyềnh toàng lắm, nhưng sửa sang tư chút c̣n ở tốt. Ngoài vườn cây cối sum suê, cam quưt mít dừa quả sai lúc lỉu. Bà con xóm láng thấy hai bác ra ở cùng với họ th́ mừng lắm, mấy chú trong ủy ban xă c̣n muốn mời bác trai tham gia công tác mặt trận, nhưng bác chỉ cười cười xua tay từ chối. Mấy chú liền phong cho bác chức già làng. Từ đó bác Lê Thông được gọi bằng hai từ kính cẩn : Già Thông.
Già Thông đi ở ẩn, tránh xa chốn lao xao, có thể là như thế, hoặc có thể bác ta nghĩ thế, và như thế là hay, khỏi phải ồn ào va chạm cho mệt nguời tổn thọ. Đám con cháu trong thành phố, mỗi tháng đôi lần kéo nhau rồng rắn ra thăm, trưng diện ngất trời làm sáng cả một vùng cây cỏ. Bà con trên đảo đỗ xô đến bên hàng rào chen nhau nh́n ngó, xuưt xoa khen ngợi. Hai cụ thật là phúc đức quá, con cháu đề huề, lại toàn cỡ ông to bà lớn, đúng là sướng thật !
Tưởng thế là yên, không ngờ chưa đầy một năm sau lại có chuyện xảy ra khiến Già Thông không thể làm ngơ, phải bắt tay vào cuộc.
Số là trong khi tiến hành xây dựng thành phố, tỉnh có chủ trương “trải thảm đỏ" mời các nhà đầu tư trong và ngoài nước về đây hợp tác làm giàu. Tín hiệu vừa phát ra đă có hàng trăm chiếc rada bắt sóng. Người ta đổ đến ngày một đông với vô số dự án tŕnh lên chờ phê duyệt. Phê duyệt xong th́ thông báo mời thầu, mời thầu xong th́ tổ chức đấu thầu, đấu thầu xong th́ tổ chức thi công, thi công xong th́ tổ chức bộ máy, bộ máy xong th́ tổ chức tuyển người, tuyển người xong th́ tổ chức kinh doanh... đại loại là như vậy. Tất cả các dự án đầu tư đều diễn ra theo tŕnh tự đó, tạo nên những cuộc hội ngộ đua chen đầy hứng thú xung quanh chuyện ‘người t́m việc, việc t́m người” cực kỳ sôi nổi. Thời gian đầu mọi việc xem chừng trôi chảy, các doanh nghiệp đua nhau phát triển, nhà cao tầng mọc lên như nấm. Dân chúng th́ hồ hởi tưng bừng, hoa chân múa tay tỏ ư nhiệt liệt hưởng ứng cái chủ trương sáng suốt này, coi đó như một phép màu có thể thu cả năm châu bốn biển về một mối. Nghe họ kháo nhau đến Thượng đế cũng phải cười. Này, nước ḿnh giàu đến nơi rồi nhé. Bây giờ ḿnh bắt tay với Mỹ rồi, thân Mỹ rồi, khối người ở Mỹ về nói chuyện nhiều cái hay không tưởng được. Chưa biết chừng nay mai họ c̣n đổ tiền đổ của vào cơ. Tiền th́ tiền đô, đồ th́ đồ xịn, tha hồ mà ăn chơi xả láng.
Không biết người ta có đổ tiền đổ của vào không nhưng các dự án đầu tư của người Mỹ đến vùng này th́ quả là có thật. Tiếc rằng vẫn có nhiều cái mắc và mắc nhất là khâu giải tỏa mặt bằng xây dựng.
Đảo Không Tên cũng không nằm ngoài t́nh trạng đó. Đây là dự án của một ông chủ người Việt hiện đang ở Mỹ liên kết với một công ty du lịch mới thành lập tại vùng này. Chẳng biết tên công ty đó là ǵ, chỉ nghe dân đảo gọi là công ty Tây Pha Ta, nghe cũng hơi giống tên Mỹ thật. Và không hiểu sao dự án này lại rất trùng hợp với ư tưởng của ông Điều làm nhà báo Nguyễn đang đọc dở trang Nhật kư phải dừng lại v́ một ư nghĩ chợt nảy ra trong óc :”Hay chính là cái chỗ ban sáng ḿnh đến nhỉ???...”. Nó giống nhau như thể dập khuôn đến từng chi tiết. Nghĩa là đầu tiên cũng đắp đường ra đảo, sau đó dựng lên giữa những cánh rừng thông xanh mát một danh lam thắng cảnh thời hiện đại với những công tŕnh lớn kiểu dáng tân kỳ có đầy đủ tiện nghi sang trọng mang đậm phong cách châu Âu xen giữa những khách sạn xây theo kiểu Á Đông ít nhiều mang dáng dấp cung đ́nh và thấp thoáng đó đây là nhưng điểm vui chơi giải trí nhiều h́nh vẻ. Chỉ khác ở chỗ sau khi dự án được phê duyệt, người ta chuẩn bị bắt tay vào việc thực thi th́ bị mắc.
Thoạt đầu dân làng đảo rất mừng. Chỉ riêng việc nối đảo với đất liền đă là may phúc lắm, lại c̣n biến thành khu du lịch th́ quá tuyệt. Thế nhưng khi nghe phổ biến về cơ chế bồi thường th́ chẳng ai chịu cả. Họ áp giá kiểu ǵ mà thấp thế, mỗi mét vuông có vài chục bạc, trong khi giá đất đang tăng. Trong thành phố ấy à, rẻ cũng phải non chục triệu một mét vuông, cao gấp mấy chục lần, chưa nói sau này đây c̣n trở thành khu du lịch nữa. Đúng là quá thiệt!
Già Thông không tính chuyện thiệt hơn như họ nhưng cũng không muốn dời đi một chút nào. Ngôi nhà này tuy đơn sơ nhưng cảnh quan rất thích và c̣n lưu giữ bao kỷ niệm một thời. Cái thời hoạt động bí mật, nhiều đồng chí của già đă từng sống và làm việc tại đây. Cái phiến đá to ở đầu nhà, nơi các đồng chí thường ngồi ăn khoai vẫn c̣n nguyên như cũ. Mỗi lần nh́n nó, Già Thông lại không khỏi bồi hồi xúc động. Giờ mà họ bỏ đi có khác ǵ bắn đại bác vào lịch sử? Không thể được, dứt khoát không thể được! Mặc người ta đến tận nhà giải thích, rồi mời ra họp tại trụ sở ủy ban, họp lên họp xuống nhiều lần, Già vẫn một mực lắc đầu, kiên quyết không đi đâu hết. Bà con thấy vậy càng vững chí, cứ ỳ ra, mặc kệ. Cực chẳng đă, ban lănh đạo xă phải làm “một cái văn” gửi lên thành phố, đề nghĩ điều chỉnh giá bồi thường cho phù hợp. Thành phố cũng làm “một cái văn” chuyển xuống, đại ư là không điều chỉnh được, đây là luật, căn cứ vào điều a điểm b theo nghị định c p ra ngày và nghị quyết t u ra ngày... nói chung rất dài ḍng văn tự nhưng tóm lại là yêu cầu bà con phải chấp hành nghiêm túc, đảng viên đi trước làng nước theo sau, nếu không sẽ buộc phải dùng biện pháp mạnh, tức là cưỡng chế.
Và người ta làm thế thật. Đúng ngày quy định, một đoàn cán bộ liên ngành với danh nghĩa “Ban giải tỏa mặt bằng thành phố” kèm theo một số công nhân chuyên nghề tháo dỡ, xuống tàu tiến ra làng đảo. Đă biết trước chuyện này, bà con làng đảo hẹn nhau hôm đó tất cả đều nghỉ việc, ở nhà xem động tĩnh ra sao. Mấy chú bé được phân công trèo lên một cây to, hễ thấy ca nô chở họ ra là phải phi báo ngay lập tức. Quả nhiên như vậy, chiếc ca nô vừa xuất hiện sau cồn đá giữa hồ, mọi người đă biết, lập tức đổ ra đứng chật đường, người nào người nấy tay cầm cuốc xẻng, sào chống hoặc bơi chèo với tư thế sẵn sàng chiến đấu. Có cảm giác chỉ cần một hồi trống nữa thôi là họ sẽ ào ạt xông lên đánh giáp lá cà. Đoàn giải tỏa đến nơi thấy thế vội chùn cả lại, tuy vậy sau khi nghe ông trưởng đoàn nói nhỏ câu ǵ đó, họ lại tiếp tục tiến lên, vui vẻ hỏi bà con làm ǵ ở đây mà đông vui thế. Đáp lại một già làng râu tóc bạc phơ từ đám đông khoan thai bước tới, dơng dạc hỏi các anh các chị đến đây có việc ǵ. Thưa rằng chúng tôi đến để thực hiện nhiệm vụ thành phố giao cho ạ. Nhiệm vụ ǵ? Dạ thưa chúng tôi có nhiệm vụ giải tỏa mặt bằng xây dựng ạ. Giải tỏa ở đâu? Dạ ở đây. Tưởng bà con đă nhận được thông báo rồi chứ ạ. Dân đảo chúng tôi không ai biết chữ, có nhận được thông báo cũng không đọc được, xin hỏi các vị định giải tỏa thế nào? Dạ thưa, theo chỉ thị của lănh đạo thành phố, nếu đến ngày hôm nay bà con vẫn chưa chịu di dời th́ buộc ḷng chúng tôi phải tiến hành... cưỡng chế ạ. Cưỡng chế, tức là kéo quân đến phá nhà dân có phải không? Dạ... Xin phép hỏi anh, ai kư lệnh này? Dạ, đó là đồng chí Hoàng Thạc ạ. Hoàng Thạc là ai? Dạ, đó là... Ông trưởng đoàn giải tỏa chưa nói hết câu chợt thấy một người râu hầm hàm én, mắt trợn tṛn xoe, tay cầm “bát xà mâu”, tức là cái lao xiên cá, từ sau lưng cụ già nhảy vọt ra, quát to như sấm, làm cho ông ta suưt nữa th́ té xỉu. Này mấy người kia, đừng có nói lôi thôi nữa, có biết cụ già đây là ai không, chính là cụ Lê Thông, bố vợ ông Hoàng Thạc đó! Ta nói cho mà biết, trong hai mươi tư giờ tới, nếu các người cả gan đụng đến bất cứ một ngôi nhà nào ở đảo này th́ đừng có trách, bọn ta sẽ không để yên đâu. Biết điều th́ rút khẩn trương trước khi quá muộn. Đoàn cán bộ liên ngành nghe thế th́ hoảng quá, không dám ho he một tiếng nào, kéo nhau xuống ca nô chuồn thẳng.
Ngay chiều hôm đó, Hoàng Thạc đích thân đáp xuồng máy ra làng đảo. Đầu tiên anh đến ủy ban, quán triệt tinh thần cho cấp dưới, sau đó mới vào thăm ông bà ngoại. Đến nơi thấy Già Thông đang đi dạo trên băi biển, anh liền chạy theo ra, lựa lời thuyết phục. Ông thấy đấy, vùng đất này từ trước đến nay có ǵ đâu. Một cái thị xă nhỏ con, nhà cửa tuyềnh toàng, lúp sa lúp súp nối nhau từ rừng xuống biển. Đường xá th́ vừa chật hẹp vừa bụi bặm, xe buyt từ Hà Nội về đây mất gần trọn ngày trời, khách du lịch mỗi lần về phát khiếp. V́ vậy tiềm năng th́ nhiều mà nguồn thu th́ ít. Nếu không mở cửa, gọi vốn đầu tư th́ làm sao có thể khai thác tài nguyên được? Người ta có tiền, ḿnh có đất, coi như cùng nhau góp vốn làm giàu, con nghĩ không có vấn đề ǵ nghiêm trọng cả. C̣n trong khi vận dụng th́ phải uyển chuyển, dĩ bất biến ứng vạn biến, cứng nhắc như thời bao cấp th́ một bước cũng không đi nổi, đúng không ông? Con cho rằng với cách làm này, chỉ trong mươi năm tới, chắc chắn tỉnh chúng ta sẽ trở thành một tỉnh giàu mạnh, và thị xă này sẽ trở thành một thành phố lớn... Biết rồi, khổ lắm, nói măi! Anh hăy đi vào chuyện chính đi. Vâng, nếu ông cho phép, con xin được nói ngay đây ạ. Con muốn ông giúp một tay trong việc xây dựng đảo thành khu du lịch, nhờ ông giải thích cho bà con hiểu rơ vấn đề. Tôi làm sao giải thích cho họ được, trong khi quyền lợi sát sườn của người ta th́ các anh không tính đến? Không phải thế đâu ông ạ, thực ra chúng con đă tính cả rồi, nếu để nguyên hiện trạng th́ đất ở đây quả thực không đáng giá. Để biến nó thành một khu đô thị, người ta phải đắp đường ra đảo, phải mất công san gạt, phải đầu tư biết bao tiền của chứ đâu phải như bà con nghĩ ạ. Vậy sao anh không tự đi mà giải thích cho người ta, sao lại phải nhờ tôi mới được? V́ con nghĩ một lời của ông gấp mười lần con nói. Ông mà nói th́ ai cũng phải tin. Anh chắc thế à? Con chắc là như vậy, bởi ông là con người mẫu mực, là nhà cách mạng lăo thành, lại rất có tài hùng biện và... Thôi được rồi, đừng có bốc thơm tôi nữa, rút cục là anh muốn tôi bảo họ thế nào đây, nhanh chóng di dời đi chỗ khác chứ ǵ? Dạ đúng như thế ạ, mong ông hết ḷng giúp đỡ con. Ǵa Thông lắc đầu cười. Hay đấy! Nhưng đáng tiếc là tôi không thể nhận lời anh được. V́ sao ạ? V́ chính tôi cũng không muốn rời khỏi chỗ này, c̣n nói ai được nữa? Ông cứ đùa con măi. Ông sao có thể như họ được, ông cần ǵ chúng con phải có trách nhiệm, việc ǵ phải lo mấy cái đồng bạc bồi thường ấy? Đây tôi không nói chuyện tiền nong, anh nên nhớ ngôi nhà này vốn là cơ sở cách mạng hồi chống Pháp! Vâng, con biết, nếu cần chúng con sẽ cho xây dựng tại đây một Đài kỷ niệm, để mọi người luôn ghi nhớ. Vậy có nghĩa rằng các anh vẫn có quyền sử dụng đất theo ư muốn, kể cả khi đă giao hẳn cho doanh nghiệp? Chỉ giao trong một khoảng thời gian nhất định thôi ạ. Tất nhiên là khi thống nhất hợp đồng rồi th́ sử dụng thế nào là quyền ở họ, nhưng dù sao với bọn con việc này cũng không có ǵ khó cả. Hàng ngàn héc ta th́ cắt ra vài lô đất đáng ǵ. Vậy tôi hỏi thật nhé, phần đất ở đảo này, anh có mấy lô, riêng anh đấy?
Thạc liếc nhanh về phía Già Thông. Già Thông cũng nh́n lại anh với nụ cười ranh mănh. Suy nghĩ vài giây, anh quyết định chơi bài ngửa. Anh tiến lại gần bố vợ, khẽ th́ thầm câu ǵ đó. Tưởng ông cụ sẽ mừng, không ngờ nghe xong, Già Thông nghiêm mặt lại. Tôi đoán không sai, rơ ràng từ trước tới nay các anh toàn vụ lợi. Mỗi một dự án đưa các anh phê duyệt mà cứ thế này th́... Ông thông cảm cho, con làm thế cũng chỉ v́ các cháu thôi mà. Ông ạ, con tính rồi đây phải cho chúng đi du học nước ngoài, mà phải đi các nước tiên tiến như Anh, Mỹ để trang bị cho hoàn hảo, cho nên... Cho nên anh phải làm những việc bất chính như vậy để có tiền, phải vậy không? Khổ, thời đại này mà ông vẫn c̣n theo cái nếp suy nghĩ ấy! Con chỉ tranh thủ trong phạm vi cho phép thôi mà. Ai cho phép? Ông cứ bắt bẻ thế th́ con chịu, nói ông đừng giận, ông đúng là... Đúng là cổ hủ phải không? Th́ cứ cho là tôi cổ hủ đi, nhưng tôi nói thật, nếu anh không dừng ngay cái tṛ đục nước béo c̣ như vậy , tôi sẽ không bỏ qua đâu. Là người giữ trọng trách trong guồng máy xă hội mà c̣n thế, huống hồ kẻ khác. Anh ăn được th́ người ta cũng ăn chứ kém à? Anh muốn đưa con anh đi nước ngoài đào tạo cho hoàn hảo, dễ thường người ta không muốn thế? Rồi tất cả sẽ trở thành gian dối hết. Rồi các cháu tôi nó cũng học anh, làm theo cách đó, dẫu có thành đạt cũng chẳng ra ǵ, thậm chí c̣n hỏng hẳn. Ông cứ quan trọng hóa vấn đề, con cho rằng... Không có cho rằng ǵ cả! Tôi nói cho anh biết: Sự đổi mới, mở cửa hội nhập là xu thế thời đại, các anh làm thế là đúng hướng, hợp ḷng dân, nhưng nếu lợi dụng nó để vơ vét cho cá nhân ḿnh th́ tác dụng sẽ hoàn toàn ngược lại. Anh không thấy sao, người ta đang nói rất nhiều về chuyện rửa tiền. V́ sao phải rửa tiền? V́ đó là những đồng tiền bẩn. Đồng tiền bẩn mới phải t́m cách rửa, nhưng rửa được tiền liệu tay có sạch không? Có rửa đến muôn đời không sạch! Cứ bảo v́ sao dân người ta mất ḷng tin, v́ tay ḿnh không sạch chứ c̣n sao nữa. Tay mà không sạch th́ ai người ta thèm bắt tay ḿnh, thế th́ hội nhập làm sao được? Hăy thôi đi, đừng làm thế!
Biết không lay chuyển được “cụ khốt” này, Thạc chuyển sang đề tài khác, sau đó xin phép về, lấy cớ tối nay c̣n bận họp. Không sao, cứ việc về mà họp, nhưng chớ có nói một đằng làm một nẻo. Điều đó tồi tệ lắm. Thời chúng tôi tuy có những sai lầm, nhưng chỉ sai về phương pháp chứ không phải là bản chất, c̣n các anh bây giờ... Mà thôi, nói nhiều chẳng giải quyết ǵ, chỉ nhắc anh một điều : Đức tin, đó là điều quan trọng nhất đối với mỗi cộng đồng người. Thời đại nào, quốc gia nào, khuynh hướng chính trị nào mà không chú ư gây dựng nó th́ dẫu cơ đồ có đẹp mấy cũng không thể bền vững được. Tôi già rồi, sắp xuống lỗ rồi, có mấy lời quê kệch giăi bày với anh như vậy, nghe hay không th́ tùy.
Không biết Thạc nghĩ thế nào về những lời khuyên bảo của Già Thông mà sau đó không thấy anh quay lại làng đảo nữa, mặc dù anh đă hẹn sẽ làm việc với ủy ban một buổi. Ban giải tỏa mặt bằng cũng mất hút luôn. Nghe đâu người ta đă thu xếp cho mấy ông chủ dự án Tây Pha Ta một khu đất mới. Có thể như thế lắm, bởi v́ ít ngày sau thấy họ tự nhiên rút quân về, không thi công nữa. Bao nhiêu máy móc thiết bị mới hôm nào được đưa ra đảo, giờ lại ḥ nhau khuân hết xuống tầu, chở đi nơi khác. Riêng cái tấm biển đề tên công ty th́ họ quên không rút, vẫn c̣n cắm ở bến thuyền, nơi họ định đổ bê tông móng để đắp đường ra đảo, về sau thành tấm bia cho bọn trẻ hàng ngày tập phóng lao săn cá. Chúng phóng lao thế nào mà làm tróc hết những ḍng chữ viết bằng sơn trắng trên tấm biển, dần dần chỉ c̣n mấy chữ tiếng Anh:“Welcome to” ở góc trên cùng. Một lần bọn trẻ hỏi nhau : Welcome to ǵ nhỉ? Một đứa trả lời : Welcome to Không Tên! Cả bọn reo lên : Hay đấy, hay đấy! Thế là chúng hoan hỉ nắm tay nhau nhảy ṿng quanh tấm biển, vừa nhảy vừa hát một bài ca do chúng tự đặt ra. Bài ca ấy như vầy:
Welcome to Không Tên
Đi xuống lại đi lên
chẳng thấy ai đến cả
chỉ thấy con kền kền

Welcome to Không Tên
Biết ai nhớ ai quên
Hết mưa rồi lại nắng
Chỉ có một con thuyền

Welcome to Không Tên...




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network