Vietnam Single Tim Ban Bon Phuong  


HOME  -  FORUM  -  REGISTER  -  MY ACCOUNT  -  NEW  PHOTOS  -  BROWSE  -  SEARCH  -  POEM  -  ECARD  -  FAQ  -  NCTT  -  CONTACT



Diễn Đàn
 Những chủ đề mới nhất
 Những góp ư mới nhất
 Những chủ đề chưa góp ư

 
NCTT Những chủ đề mới nhất

NCTT Những góp ư mới nhất
NCTT Website


Who is Online
 

 

Forum > Nhật kư >> Minh - nhật kư 10 ngày về em trước khi rời xa thế gian

 Bấm vào đây để góp ư kiến

1

 trangdem
 member

 ID 31387
 10/20/2007



Minh - nhật kư 10 ngày về em trước khi rời xa thế gian
profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email -goi thu   Thong bao bai viet spam den webmaster  edit -sua doi, thay doi edit -sua doi, thay doi  post reply - goy y kien
Hơn 12h đêm , tôi được một người bạn trong nhóm Ngàn Hạc Giấy đưa tôi 1 cái link của 1 em trai.( Tôi gọi là em trai v́ theo nhật kư trong blog này em nhỏ hơn tôi 8 tuổi.) Theo từng ḍng nhật kư trong blog của em , em đang vướng phải 1 căn bệnh hiểm nghèo và sau khi được bệnh viện thông báo em chỉ c̣n sống được 10 ngày cuối cùng nữa thôi trước khi ĺa xa thế gian này. Và em ấy đă t́m đến blog để được chia sẽ, để được tâm sự cùng mọi người trong 10 ngày cuối cùng của cuộc đời em. Trong ḍng nhật kư này em đă tâm sự với chúng ta rất nhiều, mẹ em đă viết cho em , người bác sĩ đang điều trị cho em cũng viết cho em, và người bạn thân nhất trong cuộc đời em cũng đă viết cho em ... Và hôm nay, tôi xin được copy lại toàn bộ những ḍng nhật kư đó để chia sẽ với mọi người. (Sau khi tôi có post link đó cho cha Uy, va được cha Uy nói là chuyện này có thật nên xin mạn phép chia sẽ với các bạn). Em tên Minh 19 tuổi ... và bây giờ em đă về bên kia thế giới , nơi ấy không có sự khổ đau về tâm hồn lẫn thể xác. Nơi ấy chỉ có những nụ cười hạnh phúc. Em - trong ḷng của chúng tôi sẽ luôn nhớ măi về em - một cậu bé đầy nghị lực vẫn chống chọi với sự hành hạ của cơn bệnh đến hơi thở cuối cùng... Và sau đây là chuỗi nhật kư đếm ngược của em

TrangDem

-------------------------o0o-------------------------

Nhật kí 10 ngày con c̣n được ở bên mẹ và mọi người

Con không hiểu được tại sao cuối cùng con lại t́m đến blog.Nhưng có lẽ như mẹ nói, đến khi mà con người ta phải ra đi, đều cần đến một sự an ủi cho tâm hồn.

Con và mẹ sẽ cùng viết. 10 ngày cuối cùng của con trên cơi đời này. 10 ngày để con nói cho mẹ, cho mọi người có thể hiểu.


Ngày đầu tiên 4h30' -Con

Hôm nay là cả một ngày nóng nực. Đang là buổi chiều.Con nghe tiếng gió thổi nhè nhẹ qua khung cửa sổ.Và, con lại nghe thấy nhói lên trong tim.

19 năm trước, con được ba mẹ sinh ra trên đời, với bao niềm hy vọng cho tương lai. Con tin tưởng rằng trong cả 19 năm con không làm ba mẹ thất vọng.19 năm cố gắng của con để luôn nằm trong những người đứng đầu lớp. Nhưng 18 năm con và mẹ sống mà không có Bố, và mẹ trở thành người quan trọng nhất với cuộc đời con. Nhưng con đă phải làm mẹ thất vọng ở cái tuổi trưởng thành nhất từ khi con sinh ra này. Con đă giấu mẹ về 1 căn bệnh con đă theo con từ khi con biết nhận thức. Nhưng mẹ đă dạy, con của mẹ th́ phải cứng rắn, phải mạnh mẽ, và dù lúc đó chỉ là một thằng nhóc 10 tuổi, con luôn tâm niệm về điều mẹ dạy. Và khi con biết đâu là tim, th́ con biết là từ bé, cái nhói đau bên lồng ngực trái là ǵ.Lỗi lầm mà con cảm thấy lớn nhất là con đă giấu mẹ. Những lúc trái tim con thắt chặt, con trốn chạy, giấu hết thảy mọi người. Con khóc mà,xấu hổ lắm,con không muốn ai biết ''1 đấng nam nhi'' mà nhỏ nước mắt.

Nhưng rồi cái ǵ đến cũng phải đến.Con gục ngă trước mặt mọi người lần đầu tiên trong lớp học giờ Sử.Con đă không kịp chạy ra ngoài như mọi khi.Nó đến quá nhanh.Nhanh đến nỗi con chỉ kịp nhận ra là nó đă đến.Mẹ h́nh như đă vội vă lắm đúng không,đến ngay nơi con nằm cấp cứu.Rồi con cũng biết là mẹ đă ̣a lên khóc nức nở ngay tại pḥng cấp cứu sau khi nghe bác sĩ nói về con, về bênh t́nh của con.

1 tuần.Con cũng được về nhà. Con biết là mẹ cũng đă biết.Quá muộn- đó là thực tế.Nhưng mẹ của con không bỏ cuộc bao giờ.Mẹ cứng rắn,mẹ không bao giờ ngừng đấu tranh, đấy là điều con biết từ khi mẹ là trụ cột trong gia đ́nh chỉ có hai người.Viện Tim Mạch Hà Nội, Bạch Mai, 108,Việt Pháp..mẹ đưa con đến tất cả những nơi có thể đến. Đă có những lúc hy vọng lóe lên.COn nh́n thấy,tia hy vọng rực sáng trong đôi mắt mẹ lúc ấy.Và có thể nó sẽ khôngbao giờ vụt tắt. Nhưng sự thực phũ phàng không bao giờ có thể trốn chạy được...Và con biết giờ, với con và mẹ, chỉ c̣n 10 ngày cuối cùng. Con cũng cảm nhận thấy thời điểm con sẽ ra đi.Chúa mách bảo chăng.Một tiếng nói vọng từ sâu trong trái tim gần như đă quá rệu ră,mách cho con rằng con sẽ chia tay tất cả trong 10 ngày chẵn cḥi nữa thôi...Tạm dừng

Monday July 23, 2007 - 05:55am (EDT)

Ngày đầu tiên 5h30' -Mẹ

Con của mẹ!

Hôm nay là ngày đầu tiên trong 10 ngày.Con dũng cảm mở tâm hồn ḿnh để chia sẻ cho mọi người trong một thế giới cả nước.Con mong là nó sẽ gửi một cái ǵ đó cho tất cả,phải không! Mẹ ủng hộ.

Nh́n con,mệt nhọc, gơ từng chữ bên chiếc máy tính xách tay mẹ mượn cơ quan để cho con hoàn thành tâm nguyện, trái tim mẹ cũng như thắt lại. Một Entry dài,giờ đây cũng như quá sức với con.Mẹ chỉ ngắm nh́n con trai mẹ bên bàn phím.Con không giấu được mẹ đâu.Trái tim kia đang hành hạ con ngay cả những ngày cuối này phải không.

Mẹ đang nhớ lại về một cậu con trai vừa ngố vừa ngoan của mẹ.Ấy thế mà nó dũng cảm ghê, nó giấu mẹ yêu này căn bệnh này đă 9 năm. Mẹ trách sao được con.Mẹ biết thế mới xứng đáng là con của mẹ chứ.

Mẹ nhớ hồi xưa, mẹ ngồi yên lặng mỗi tối trước ki đi ngủ để lắng nghe con trai của mẹ kể về những chuyến phiêu lưu dài tập của con trong những giấc mơ.Mẹ chưa thấy ai mơ nhiều như con,và nó như là một niềm vui riêng và đặc biệt.Tất cả những ǵ con trai mẹ trải qua mỗi ngày, từng người, từng sự việc, đều được con trai mẹ ghép nối hoàn hảo trong một bức tranh mới lạ.Mẹ nhớ là mẹ từng bảo con, trí tưởng tượng thế này, mai sau con mẹ sẽ trở thành một thiên tài.

Nhưng giờ,con nằm đây.Từng hơi thở khó nhọc. Mẹ không dám phủ nhận sự khô héo dần sự sống tăng thêm rơ rệt trên khuôn mặt dễ thương của con ngày nào.30 phút con phải gồng ḿnh để hoàn thành bài nhật kí đầu tiên, là cả một sự đấu tranh ghê gớm.Và không phải chỉ bây giờ.Suốt 2 tháng kể từ ngày nó chuyển hẳn sang giai đoạn cuối cùng này.Con đă chống chọi anh dũng.Mẹ tự hào về con, con trai của mẹ!

Monday July 23, 2007 - 06:12am (EDT)


Nửa đêm

Cơn đau ác nghiệt lại đến với đứa con trai của mẹ.Ôm con vào ḷng,mẹ không biết phải làm sao!Mẹ đă ước bao lần để thân già này ra đi thay con. Nhưng ông trời oan nghiệt cứ bắt người ra đi phải là con.

Con biết không! Hôm nay trời đẹp lắm! Trăng, không tṛn trịa nhưng cũng sáng.Một dải mây vắt ngang. Sao nữa con à.Mẹ biết con trai mẹ rất thích ngắm sao. Th́ chính con đă dạy mẹ đâu là sao Bắc Đẩu-cḥm sao dẫn đường. Rồi cả cḥm sao ǵ h́nh cái gáo, cḥm Thập Tự, nhiều lắm. Nhờ lại lúc con hào hứng kể ,niềm vui sướng hân hoan.COn có ước mơ được bay lên bầu trời xanh một lần,được giang cành bay như một chú chim.Nhưng giờ dù muốn, con trai mẹ cũng không thực hiện được nữa rồi.

Minh à, tối nay ǵ và bác lại đến thăm con. Tất cả chỉ lặng im ngắm nh́n con thiếp đi trên giường.Con đang ch́m vào cơn mê.Bác nói rằng tất cả sẽ để chín ngày này sẽ là những ngày hạnh phúc nhất cuộc đời con.mẹ biết là con sẽ cảm nhận khó lắm, v́ giác quan đều như mờ dần đi rồi! Nhưng mẹ biết con của mẹ sẽ cảm nhận bằng trái tim.

Hăy ngon giấc con nhé. Hăy vẫn giữ những giấc mơ đẹp. Đă có 1 người bạn đọc những tâm sự của con. yên tâm con à,mọi người sẽ kịp hiểu!

Monday July 23, 2007 - 12:52pm (EDT)

Ngày thứ 9 -Con

Con tỉnh dậy từ lúc 5h. Lại một cơn đau kéo con ra khỏi giấc mơ, tỉnh lại về với thực tại

Để con kể mẹ nghe, tối qua con đă mơ : Con được mặc áo xanh t́nh nguyện, được lên trên vùng Hà Giang giống như anh Long.Con thấy ḿnh khỏe mạnh, được thử vác những chiếc gùi sắn chạy thi cùng các bạn trên lưng đồi xanh.Con cười vui lắm, nhưng không bật ra thành tiếng dc.Ngay cả lúc con thấy ḿnh là 1 anh sinh viên dạy một lũ trẻ ngô nghê.Nhưng có lẽ con không thực hiện được ước mơ này nữa rồi, mẹ nhỉ. '' Có lẽ với con, măi chỉ là những chuyến phiêu lưu trong mơ''.

Con đă đọc được những lời an ủi đầu tiên mẹ à.Xúc động quá.Con cũng đă biết rằng t́nh thương là không có giới hạn về khoảng cách.Mới chỉ có 4 người bạn nhưng con biết đó là những người bạn chân thành.

Thành đă từng nói rằng trong thế giới ảo này, mọi sự tin tưởng dường như khó khăn.Mọi câu chuyện đều là hư cấu. Và chăng nữa,sự lănh cảm của một thế hệ mới. Nhưng con đă phản đối.Con biết xúc cảm đi từ trái tim.Con không biết đến khi con ra đi, bao nhiêu người có thể đọc được những ḍng suy nghĩ của con. Nhưng con vẫn hănh diện.Hănh diện v́ sự chia sẻ và được chia sẻ.

Mẹ đang tiếp mấy bác sĩ phải không ? Tối qua, cũng như bao tối khác, chắc mẹ lại gần như mất ngủ, phải không? Mẹ tuyệt quá, mẹ của con. Những ḍng cuối này, con phải nhờ Thành đánh hộ rồi. Cơn đau lại đến.Nhưng con vẫn phải kết thúc những ḍng đầu tiên của ngày thứ 9 này. Một ngày vui vẻ, mẹ nha!

Monday July 23, 2007 - 09:20pm (EDT)

Viết cho chú nhóc -1 bệnh nhân ''gan ĺ'' của bác

Gửi mọi người!

Là một bác sĩ tim mạch, bù đầu với công việc, th́ cái thế giới mạng,những blog,..nhưng bác sẵn sàng chia sẻ với một chú nhóc rất đặc biệt. Bác th́ không nói giỏi, nhưng ít nhất cũng từng thử làm văn.Nhưng nó chẳng ăn nhập ǵ ở đây. Đơn giản,ngay trên blog của cháu và mẹ, bác chỉ muốn chia sẻ đoi ḍng suy nghĩ.

Cháu biết không ! Đă 35 năm trời là bác sĩ chuyên khoa tim mạch, đây là lần đầu tiên bác gặp một bệnh nhân đặc biệt như cháu.Thứ nhất, v́ tuổi đời cháu c̣n quá nhỏ.Tất cả c̣n đang ở độ xuân phơi phới, một tương lai sẵn sàng đang chờ đón cháu. Thế nhưng tất cả đă đóng khép lại. Bác bất ngờ khi xem bệnh án, căn bệnh mà có lẽ hiếm khi dành cho lứa tuổi của cháu,và lại ở giai đoạn không thể làm ǵ được nữa.

Nhưng cái mà mọi người ấn tượng,đó là một chú nhóc dũng cảm,cháu biết không! Ai vào đến khoa TIm mạch, th́ cầm chắc ở miệng câu Tử làm đầu.Ai cũng có những suy nghĩ tiêu cực.Nhưng h́nh như,kể từ ngày bác gặp cháu, chưa một lần cháu thốt ra một câu mang tính chán nản.Lại c̣n pha tṛ cười nữa chứ. Lạc quan lắm đấy chú nhóc à!

Và cái cuối cùng, cháu là một con người cương nghị. Cháu đă tự quyết định lấy con đường ḿnh đi.Bác thấy cảm phục cả niềm tin mănh liệt của cháu.Cháu nói rằng cháu tin c̣n tiếp một thế giới nữa.Và khi cháu được tái sinh, một cuộc sống mới sẽ trao cho cháu đúng như những ǵ mà cháu đă làm kiếp trước. Cháu tin là ở đâu th́ cũng có thể cầu nguyện và bảo vệ người mẹ của ḿnh.

Hăy cứ tin, và mỉm cười, cho đến tận ngày ra đi,cháu nhé!

Tuesday July 24, 2007 - 02:54am (EDT)

Một giấc mơ hạnh phúc

Mẹ của con! Vui sướng lắm mẹ biết ko, khi con nhận được bao lời hỏi thăm, an ủi, động viên. Nhưng hạnh phúc hơn v́ chiều nay, trong cơn mơ chập chờn, con đă gặp một người.

Bố đấy ! Người bố mà trước đây con chỉ biết mặt qua ảnh, người bố mà con không kịp cảm nhận hơi ấm của ṿng tay xiết chặt. Nhưng trong mơ, con đă gặp bố. Đúng là bố, mẹ à, con nhận ra bằng t́nh cảm của một người con. Bố giống như trong bức ảnh đen trắng mà mẹ c̣n giữ trong ngày chụp con đầy tháng tuổi.

Đầu tiên là con thấy ḿnh trên một cánh đồng, xanh ngát và lộng gió.Một ḍng sông chảy ngang.Nhưng rồi con nhận ra h́nh ảnh lạ mà quen lắm.Bố đấy! Trong bộ quần áo xanh của công nhân,bố vẫy gọi .Mẹ biết không, con không tin vào mắt ḿnh.Bố trong h́nh dung của con không khác.Nhưng con không rắn rỏi được như bố đâu.Mà mẹ nói con giống bố, con thấy chả đúng ǵ cả.Bố cao, chững chạc,mũi cao, con chỉ thấy giống bố ở đôi mắt thôi.

Thế giới trong mơ của con đẹp nhưng im lặng.Nhưng con cảm giác tiếng bố gọi con.Bố muốn con bước sang bờ bên kia,để được kẹp chặt ḿnh trong ṿng tay của bố. Nhưng tự nhiên con sợ. Con cảm giác như sẽ vào hẳn một thế giới khác. Không ! Hiện tại con đang có những người bạn mới. Hăy chờ con, bố nhé! Con phải đấu tranh tiếp , cho đến ngày cuối cùng. COn biết sức khỏe ḿnh đă đến mức nào.Nhưng con phải cố gắng,v́ hy vọng của bao người, phải không, ba mẹ yêu quư của con.

Tuesday July 24, 2007 - 09:07am (EDT)

Hăy gửi cho Minh những kỉ niệm làm bạn hạnh phúc !

Mỗi người trong chúng ta, ai cũng đều cũng có những kỉ niệm đẹp đẽ.Nó đi cùng ta suốt cuộc đời.Là một người bạn thân của Minh, ḿnh biết Minh thích lắng nghe và chia se.Blog này ko những là nơi để mọi người gửi gắm sự chia sẻ, mà hăy là nơi để mọi người cùng cất vang tiếng cười của vui vẻ,lạc quan , yêu đời...

Hăy bắt đầu góp những kỉ niệm tuyệt vời cho Minh và mẹ nghe nhé! Cám ơn các bạn!

Tuesday July 24, 2007 - 11:31am (EDT)
Ngày thứ 8 - Tỉnh dậy đi, con trai của mẹ

Minh ơi! Mẹ không biết phải làm ǵ cho con lúc này đây! Con nói rằng mẹ hăy chia sẻ mọi này cho mọi người.Nhưng mẹ run quá, con mẹ sáng nay làm sao đây.

5h30 sáng, mẹ định đánh thức con dậy. Chẳng phải tối qua, con dặn mẹ và Thành sẽ đánh thức con dậy, đưa con lên tầng thượng để cảm thấy, để hứng lấy những vầng dương đầu tiên của Mặt trời.Mẹ lay nhưng con không dậy. Rồi bất ngờ, mẹ thấy được đôi bàn tay con nắm lấy tay mẹ. Một cái xiết đă yếu hơn nhiều ngày xưa rồi đấy. Con vẫn nhoẻn miệng cười, và ''Chào buổi sáng''. Chắc tối qua con lại có giấc mơ đẹp phải không.

Minh à, con đang hạnh phúc thật sự, cả mẹ nữa, khi nhận được những lời chia sẻ chân t́nh nhất từ mọi nơi, không chỉ trên nước Việt Nam ḿnh, mà là cả nhịp đập của cả những người Việt Nam xa xứ. ''Con của mẹ thành tấm gương rồi đấy''- mẹ nói câu đấy với con, và con gạt phắt đi :'' Con chỉ muốn mọi người hiểu và trân trọng hơn những phút giây cuộc sống.Nỗi đau này không phải chi có ḿnh con, bao nhiêu ngườ khác cũng phải gánh chịu,nhưng con đă hạnh phúc hơn v́ c̣n rất nhiều những người bạn chia sẻ.''

Mẹ nh́n con ! Con trưởng thành nhiều quá, Minh à!

Đột ngột, mẹ thấy con trai mẹ sụp xuống.Hơi thở đứt đoạn. Mạch con đă không nghe thấy được nữa rồi.Mẹ không tin là giây phút ấy đă đến.

Giờ, con nằm đó bên máy thở,vẫn mê đi.Hiện hữu trên khuôn mặt con phải chăng là sự chịu đựng nỗi đau kia đến nghẹt thở. Mẹ không trách con đă giấu mẹ, mẹ biết là con có cách lựa chọn của riêng ḿnh.Minh ơi, phải tỉnh lại nhanh con nhé.Bây giờ mới chỉ là ngày thứ 8 đếm ngược mà, con trai.Con có những lời chia sẻ vẫn gửi đến mỗi phút.

Mà Minh ơi, con biết không, Ngọc đă về nước, đă đang cầm tay con đấy.Cô em gái kết nghĩa của con muốn ở bên con những giây phút cuối này.Mẹ biết con quư Ngọc như 1 cô em gái ruột,hai đứa đă chia sẻ cho nhau nhiểu phải không! Thế mà nỗi đau này con chưa kịp tâm sự một lời nào với em con đâu nhé.Hăy tỉnh lại, để nói với em con 1 câu, con nhé !

Tuesday July 24, 2007 - 08:59pm (EDT)

Thông điệp tới mọi người

Gửi tới tất cả mọi người bạn của Minh!

Đầu tiên,là sự thông báo về t́nh h́nh của Minh. Có lẽ Chúa sẽ không bao giờ nói rằng ngày hôm nay con phải ra đi,hay ngày mai, hay c̣n lâu nữa. Nhưng dường như Chúa có thể phải '' nhẫn tâm'' chỉ cho mọi người về ngày đấy của Minh.

Không 1 tín hiệu hồi âm từ Minh. Cậu vẫn nằm, yên lặng và nhẹ nhàng trên chiếc giường của ḿnh.Trên khuôn mặt Minh, ḿnh thấy không c̣n vẻ mệt mỏi của sự chịu đựng nữa.Có thể lại một giấc mơ đẹp nữa chăng, hay là giấc mơ cuối cùng.Thực sự, ḿnh cũng bối rối, v́ cả hy vọng mà mọi người đang hướng tới, nhưng cả sự thật đang hiện ra trước mắt ḿnh. Nhịp tim của Minh đă xuống thấp quá.Mong manh. Nhưng không, ư chí của gần 3 ngày , được kết bạn mới với ahngf trăm người bạn.Dù cho có giới hạn 300, nhưng ḿnh nghĩ, có hàng trăm, hàng ngh́n người muốn làm bạn với cậu, Minh à. Hănh diện v́ là 1 người bạn của cậu, được ở bên cậu lúc này.

Và ngày hôm nay, hôm qua, Minh và mẹ đều nhận được những lời yêu cầu có thể đến thăm Minh và mẹ những giờ phút cuối này.Nhưng có thể phải nói lời xin lỗi với tất cả. Hôm qua, ḿnh nhận được 1 câu hỏi :'' Rằng tất cả liệu có phải 1 tṛ đùa.'' Không ai có thể bó buộc suy nghĩ của mọi người. Tất cả đều có quyền nói cái ḿnh suy nghĩ. Nhưng tôi vẫn muốn nói tới người bạn đó, hay tất cả, các bạn hăy tin là ngày hôm nay những câu chuyện cổ tích không phải không có quyền xuất hiện.

Minh đang tại mái nhà yêu dấu của ḿnh ,nơi nuôi cậu 19 năm qua. Một ư nguyện mà Minh muốn, đó là , đơn giản, chỉ cần ra đi bên cạnh những người thân yêu nhất. Không phải Minh từ chối những lời đề nghị. Nhưng cậu đă nói :''Ḿnh cũng chỉ là hạt cát bé nhỏ. Những suy nghĩ của ḿnh có thể chỉ là 1 phần nhỏ. Ḿnh may mắn v́ đă có sự kết nối với cộng đồng, hơn những con người khác đang âm thầm chịu đựng.Thông qua blog, ḿnh không chỉ muốn là nơi nhận được sự chia sẻ. Cậu có một điều muốn nhắn nhủ tới hàng ngàn các blogger hay những con người đọc được những ḍng này.Rằng hăy sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn.hăy sống với hết t́nh yêu thương, hăy trao cho t́nh yêu cho những người bạn muốn. Đừng che giấu t́nh cảm thực sự, và nói lời yêu thương tới những người gần gũi với ḿnh nhất, là ba là mẹ, anh chị em trong nhà.Bởi có thể một ngày, ai đó trong số những người thân của bạn đột ngột ra đi, mà bạn chưa một lần bạn nói rằng bạn yêu quư người đó chừng nào.''

Có thể Minh sẽ không đi hết 8 ngày c̣n lại, hoặc ḱ diệu sẽ xảy ra. Minh sẽ luôn hiểu rằng ḿnh đă là 1 người hạnh phúc tuyệt với rồi. Hăy để Minh ra đi theo cách cậu ấy chọn, nhẹ nhàng, b́nh thản, không ồn ào, như một linh hồn bé nhỏ rời xa cuộc sống!

Wednesday July 25, 2007 - 03:57am (EDT)
Ngày thứ 8 - Dành cho em của anh!

Ngố ơi! Hôm nay ngố đă về với anh!

Ước ǵ anh biết hôm nay sẽ được gặp ngố.Chắc anh sẽ không ngủ cả ngày thế này đâu, dù cho trái tim kia chậm nhịp, nhưng nó sẽ lại được hối thúc khi gặp con tim ngố.

Giờ anh bắt Ngố sang nhà Thành, v́ anh không muốn ngố đọc trộm trước những ḍng này, v́ anh viết dành cho ngố ! Tối nay sao anh vui quá, cái cảm giác tự vụt đến, đẩy anh ra khỏi cơn mê dài.

Ngố có cái nhớ lần đầu anh gặp ngố không ? Chắc là có rồi.Hôm đấy, anh đang tịnh tâm trong thư viện th́ bị đánh thức bởi tiếng ngố:'' Anh ǵ ơi,anh không đọc cuốn dó bây giờ th́ cho em mượn trước được không?''. Lúc đó, anh thấy ḱ lắm, mà lại buột miệng ra một câu :''Không''. Ngố vùng vằng quay đi, để anh ngồi lại, ngẩn ngơ.

Lần thứ hai gặp mặt, vẫn cái bộ dạng ấy, Ngố đang nghiền ngẫm cuốn :''Bàn tay nặn bột''. Ái chà chà, một cô nhóc đam mê khoa học ư, lạ nhỉ ?- anh đă nghĩ thế.Rồi khéo anh sẽ quên bẵng đi ngố, nếu không phải một ngày, anh biết rằng '' Ngố ngưỡng mộ anh''! Oai quá cơ! Anh học cũng chả phải siêu phàm,ngó trên ngó dưới chả thấy hơn mà cũng chẳng kém mấy ai.Anh đă không tin lời nhóc bạn khi nó tiết lộ cho anh bí mật ấy.Rồi chả nhớ rơ thế nào, anh và ngố liên lạc với nhau, qua chat, mail. Lúc đầu chỉ là những bài tranh luận về các vấn đề khoa học, những người nổi tiếng.Rồi lan sang những sở thích khác.Dần dần anh thấy hợp ngố.Hơn cả, v́ anh t́m thấy một người có tiếng nói chung với ḿnh.

Mùa đông đến.Mùa mà cả anh và ngố đều rất thích.Những cơn mưa nhỏ,lạnh, nhưng vẫn vui. Và bất ngờ nhất, anh được tặng một cái khăn len.Chính tay ngố đan.Bất ngờ lắm đó ngố. Anh tưởng chỉ có 1 cô ngố vùi đầu vào học,học và lại học, nhưng giờ, anh biết rằng ngố c̣n có tài năng đan khăn.Hănh diện, anh quàng nó suốt mùa đông,rồi cả khi đă có chút nắng, anh vẫn mang theo nó như một của báu.Th́ đúng thế c̣n ǵ ! Ngoài má và ông bạn thân, giờ anh biết thêm 1 người quan tâm đến ḿnh..Rồi cái phải đến cũng đến! Anh nhận từ ngố lời đề nghị kết nghĩa làm anh em vào đúng đêm giáng sinh.Kể từ đấy, anh có thêm một người quan trọng.

Ngố biết không, anh thực sự coi ngố là phần quan trọng trong cuộc đời,bên cạnh mẹ, Đă có những lúc, Thành c̣n trách anh, rằng mày quan tâm đến em gái quên cả chiến hữu.Ừ th́ đúng thật.

Trái tim của anh lấp đầy sự quan tâm từ ngố.Điều mà trước đây anh chỉ nhận được từ mẹ.Đi đâu cũng muốn có ngố đi cùng, nếu không th́ mua quà cho ngố.

Ngố có nhớ những lần anh và ngố đi chơi không ? Bao nhiêu nơi thú vị.

Để anh nhớ nhé, đầu tiên là lần đi Bát Tràng.Vừa mệt vừa vui. Ngố nhớ ko, vào đến chợ, xem ḷng ṿng, ǵ ngố cũng chê đắt.Và rồi cả hai quyết định thám hiểm sâu vào trong làng gốm.Quả là không phí công! Biết được bao nhiêu cái mới. Biết cái lọ, cái cốc, hay tượng đất, được làm như thế nào.Nhớ nhất là lúc anh và ngố ngồi thử bên chiếc bàn gốm xoay.Chết cười.Cái cốc mà chả ra h́nh cốc, người ta đă chỉ di chỉ lại mà cả hai cứ..sáng tạo những sản phẩm có một không hai của làng gốm.Cứ xiên bên nọ, xẹo bên kia...Mệt mà vui.

Lần nữa, cái lần đáng giá và ...thay đổi nhiều thứ, Ngố à.Sinh nhật ngố.Anh quyết định dẫn ngố ra Công viên Thống Nhất, bên bờ hồ Bảy Mẫu.Và là lần đầu tiên,anh dũng cảm đề nghị được cầm tay ngố.Bước dọc con đường ngợp bóng cây xanh. Ngố đồng ư. Lần đầu tiên anh hiểu thế nào là cầm tay con gái đó,ngố à. Tay ngố mềm,mát, c̣n ngố khen tay anh ấm.H́ h́.Lúc ấy anh mong cho thời gian trôi thật chậm, để phút giây ấy kéo dài măi. Rồi lần thứ hai, khi đó, ngố buồn.Gia đinh ngố thật chán, ngố bảo, ngố ghét gia đ́nh.Ngố ̣a khóc. Và anh đă ôm Nhóc vào ḷng.Cái ôm thật chặt.Cái ôm để bảo bọc ngố trong ṿng tay anh.Măi măi. Anh hiểu anh đă '' yêu '' ngố lúc nào không hay! Nhưng là 1 t́nh yêu đặc biệt. T́nh yêu của anh trai và em gái.Nghe có vẻ lạ lùng,dĩ nhiên, bởi anh và ngố đều là người đặc biệt mà.

Nhưng anh đă không kịp nói ra điều cần nói lúc ấy.Ngố phải ra nước ngoài học, không báo trước, đột ngột. Anh đă hụt hẫng biết bao. Vẫn trao đổi, vẫn mail, nhưng anh không c̣n cảm giác ấm áp khi ngố ở bên.Ngố đă thành 1 phần quan trọng trong cuộc đời anh, bên cạnh mẹ.

Anh xin lỗi ngố v́ đă không cho ngố biết về cái anh đang chịu đựng.Đừng giận anh, ngố nhé.Anh không muốn ngố buồn, phải lo lắng, ngố lại nặng thêm cái bệnh đau đầu cố hữu ,chỉ v́ ngố hay lo quá.

Ngố đă đọc hết cuốn :''Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi chưa?'' Nhiều điều hữu ích phả ikhoong. C̉n anh học được một điều quan trọng : Hăy nói lời yêu thương đến người ḿnh yêu ngay khi có thể, như thể bạn phải ra đi vào ngày mai''.

Ngố à! Anh biết là không phép màu nào sẽ giúp anh vượt qua được. Nhưng anh sẽ đi hết 10 ngày. Và anh muốn một điều :

ANH YÊU NGỐ NHIỀU LẮM.NGỐ PHẢI CỐ GẮNG SỐNG VÀ HỌC TẬP, ĐẺ GIÀU NHƯ BILL GATES, GIỎI NHƯ MARIE CURIE- NHỮNG THẦN TƯỢNG CỦA NHÓC.ANH SẼ MĂI Ở BÊN NGỐ! KHÔNG ĐƯỢC DỄ MÍT ƯỚT ĐÂU, CAN ĐẢM LÊN.

Minh mệt quá! Nhưng cuối cùng Minh cũng tự tay hoàn thành Entry dành tặng riêng cho em gái - người đặc biệt của Minh!

Wednesday July 25, 2007 - 12:45pm (EDT)


Ngôi nhà của những kỉ niệm hạnh phúc

Mọi người yêu quư của Minh! Đă sắp sang ngày thứ 7 đếm ngược.Minh sẽ tiếp tục đi. Mà, Minh có 1 yêu cầu nhỏ. Minh muốn Entry này chỉ dành riêng cho những câu chuyện hạnh phúc nhất của mỗi người đă trải qua.Minh muốn đọc, muốn hiểu, và chia sẻ. Có những hạnh phúc mà có thể Minh sẽ không học hết được v́ không thể sống nhiều hơn nữa.

Minh muốn blog, dù cho sau ngày Minh ra đi, vẫn là nơi ngập tràn t́nh yêu.Mọi người đến để chia cho nhau t́nh yêu.Thật hạnh phúc khi được nghe niềm hạnh phúc của người khác!

GIÚP MINH NHÉ, CÁC BẠN!

Wednesday July 25, 2007 - 12:50pm (EDT)

Ngày thứ 7 - Chưa bao giờ Minh thấy ḿnh khỏ và vui như hôm nay

Hôm nay Minh đă được đến một nơi tuyệt vời lắm!

Tối qua, viết xong được 2 entry, Minh mệt quá, nhưng không thấy cơn đau nào kéo đến. Minh đă nói được điều cần nói mà.Ngủ, một giấc sâu.Không mơ.Sáng, Minh là người tỉnh dậy đầu tiên,trước tất cả mọi người.

Minh cảm thấy ngày hôm nay đă cho Minh một sức mạnh mới.Minh có thể tự đứng dậy trên đôi chân ḿnh. Và Minh muốn đi đến một nơi.

Có 1 truyền thuyết nhỏ về ngọn núi ấy,lăng mạn lắm. Nhưng Minh ko tiết lộ đâu, h́ h́, Minh muốn giữ bí mật đó cho riêng ḿnh. Mọi người mà đến,biết đâu lại xóa mất những '' dấu tich'' đặc biệt mà Minh để lại.

Thuê được 1 chiếc ô tô con,Minh vẫn phải lên xe trên chiếc xe lăn.Bực ghê! Minh nói là tự đứng được, mọi người cứ bắt phải ngồi trên xe mới an toàn.Chặng đường dài,đi trong nắng sớm. Đường vẫn c̣n vắng hoe. Ra được ngoại ô, nh́n thấy nhiều thứ mà đă lâu Minh không thấy.Cánh đồng xanh.Đàn ḅ nhà ai thả sớm, đi dọc bên đường,thong dong như không có ǵ có thể đe dọa chúng ấy.

Minh đă đến nơi.Bên Minh là mẹ yêu dấu, Ngốc và Thành.Hít một hơi, Minh tự đứng dậy.Bước lên.Gọi là núi nhưng nó không cao, không nhiều cây.Đây là nơi '' đón nắng, đón gió'' của Minh và Ngố đấy.

Minh thắc mắc,sao nó không đến nhỉ, cơn đau ấy.Chắc sợ rồi.Lúc này Minh vui quá.Không dám bước nhanh,chậm răi, Minh cũng lên được tới đỉnh. 1 tảng đó to, phẳng ĺ , là chỗ ngồi thiên nhiên yêu thích của Minh và Ngố.Nhớ lại lúc nằm ngửa lên, ngắm bầu trời xanh.

Giờ Minh đứng đây, có thể là lần cuối cùng.Minh và Ngố đứng hẳn lên tảng đá.Và làm 1 điều yêu thích.Hét thật to điều ḿnh muốn nói.Gọi là hét chứ giọng 2 đứa nhỏ xíu à.Minh hét lên :''Cuộc sống này tươi đẹp lắm.Hăy măi là thế nhé.Cám ơn tất cả''.

Rồi đột ngột, Ngố ôm Minh. Ôi, giây phút hạnh phúc lắm ư.Ngố lặng im.Minh cũng thế. Cả hai đều hiểu ḿnh cần nói ǵ.Gió thổi! Sáng nay ko nắng lắm. Nhưng Minh đă đón được b́nh ḿnh.Mọi thứ trước mắt giờ thật đẹp.Cuộc sống quư giá. Nhưng biết đâu,ở thế giới Minh sắp tới, cũng đẹp thế này.Phải thử chứ, mọi người nhỉ!

Chào một ngày mới,mọi người nhé. Cám ơn tới tất cả sự quan tâm của các bạn,những ḍng Testi,messsage, comment. Minh đă là 1 người giàu có lắm rồi.

Minh có một điều muốn nói với mọi người nữa. Hôm nay, lúc về,bạn Minh nói rằng có chú Tổng biên tập báo Lao Động đă nhắn tin và yêu cầu gia định Minh chứng minh câu chuyện này là có thật.yêu cầu gặp Minh để chứng minh.Minh hiểu mọi người nghĩ ǵ, muốn chia sẻ thật nhiều. Nhưng hăy tôn trọng ước nguyện cuối cùng của Minh nhé.Minh chỉ là một hạt cát bé nhỏ,chưa xứng đáng hoàn toàn với sự coi trọng của mọi người. Và Minh gửi tới những người bạn quá quan tâm đến nghi ngờ, rằng ḿnh không phải giải thích thế nào để các bạn hiểu.

XIN LỖI TẤT CẢ. HĂY GIÚP MINH,CŨNG NHƯ BÁC BIÊN TẬP BÁO LD NHÉ,ĐỪNG LÀM KHÓ BÁC.CÁM ƠN MỌI SỰ QUAN TÂM CỦA CỘNG ĐỒNG VIỆT NAM YÊU DẤU CỦA M̀NH. HĂY THỬ MỘT LẦN LẮNG NGHE VÀ TIN TƯỞNG, MỘT NGƯỜI BẠN NÀY,MẶC DÙ MINH BIẾT THẾ GIỚI ẢO NÀY CÓ NHIỀU ĐIỀU KHÓ TIN.

NHƯNG ĐẾN GIỜ, MINH ĐĂ HIỂU MỘT ĐIỀU,NHƯ MỘT BLOGGER KHÁC ĐĂ NÓI, MẠNG LÀ ẢO, NHƯNG T̀NH CẢM LÀ THẬT

Thursday July 26, 2007 - 02:47am (EDT)


Tối ngày thứ 7 - Mong con 1 giấc ngủ yên b́nh

Minh ơi, con lại ngủ nữa rồi.Sao giấc ngủ lần này lại dài thêm nữa. Con nói, con phải khỏe hết cả ngày, để tự ḿnh đọc những ḍng chia sẻ của mọi người cơ mà.

Sáng nay, mẹ lo cho con mẹ lắm.Nhưng cứng đầu lắm con à, cứ muốn, cứ quyết là chả ai ngăn được.Mẹ cứ lo trên dọc đường đi, cơn đau sẽ ập đến một cách bất ngờ,sẽ...mẹ không muốn nhắc tới nữa.

Minh à, con biết không, mẹ cảm thấy như nhẹ nhàng cả tâm hồn khi con tự ḿnh đứng được trên đỉnh ngọn núi.Mẹ cũng hiểu cảm giác của con, đúng là một nơi của sự yên b́nh và thư thái.Rồi mẹ hạnh phúc,mẹ vui khi thấy con và em. Thế là con mẹ đă lớn rồi đấy, đă biết quư một cô gái khác bên cạnh bà mẹ này ! Không quá muộn phải không ?

Mẹ không h́nh dung được sức mạnh vô h́nh nào đă vực con dậy.Nhưng giờ nó lại đâu mất rồi.

Chiều nay,có một trận mưa to đấy con à.Tiếc phải không ? Mẹ nhớ cái thằng nhóc của mẹ,cứ khi nào trời mưa, là săm săm lao ra ngoài sân, để hứng lấy những giọt mưa,dù lạnh buốt hay mát mẻ. Lúc đầu mẹ ngăn, mẹ sợ thằng bé của mẹ sẽ cảm mưa, mẹ cố gắng lôi con vào.Nhưng không được.Và thằng nhóc của mẹ lại chả bao giờ ốm sau khi tắm mưa cả.Mẹ quen dần,rồi chính mẹ gọi con mỗi khi trời mưa.

Dù lớn dần lên, con không bỏ cái sở thích ấy. Mẹ nhớ nhất là lúc con lí sự với bà ngoại :''Cảm cũng được,bà ạ! Điều quan trọng là làm được việc mà con yêu thích.Chứ sợ ốm,sợ cảm mà không dám làm những điều ḿnh thích th́ cũng phí cả đời.'' Bà chị biết mắng yêu :''Sư bố anh, học cho lắm vào rồi lí sự.bà già này không căi được''.

Nhưng mẹ vẫn có chút ǵ đó lo lắng, nhất là trong những cơn mưa dông thật to.Mẹ chỉ dám đứng hé để nh́n con.Dang hai tay và đứng lặng yên, ngẩng cao đầu lên trời. Con nói với mẹ rằng :''Con để cho mưa của trời rửa trồi đi những ưu phiền, gột rửa hộ con những điều làm chưa tốt những ngày vừa qua.''

Đúng vậy.Nhưng trận mưa chiều nay, con không trải được rồi. Cũng không có sét đâu con ạ,chỉ có gió to, mây đen. Biết đâu ngày mai lại mưa.Giờ đă là 9 h rồi. Mẹ vẫn ở đây, ngay cạnh con, em con, Thành. mọi người chờ con tỉnh đấy.Dù tối nay không trăng ! Nhưng con phải tỉnh để kể chuyện cho mọi người nghe chứ, hay nghe em con nói về đất nước mà con cũng mong ước được đến.Ngủ 10h rồi đấy! Con nhờ là trước kia con khuyên mọi người chỉ được ngủ 6h một ngày không! Giờ con mẹ ngủ lâu quá rồi đấy.Tỉnh nhanh đi con!

Thursday July 26, 2007 - 10:03am (EDT)
Ngày thứ 6,thứ 5, thứ 4,..Minh không đi tiếp được nữa

10h sáng Mọi người vẫn bên giường và cầu chuyện.Cây hoa hướng dương vẫn đang quay mặt về phía nắng.Tớ biết cậu đă thích lắm khi ngắm nh́n nó. Đă gần 20 tiếng đồng hồ cậu hôn mê rồi,Minh ơi! Cái sự thật mà một thằng con trai tớ đă chuẩn bị tinh thần sẵn sàng rồi mà sao vẫn run quá.Lo lắng.Đă có bao nhiều người gửi đếncậu lời chào buổi sáng rồi đấy, Minh à!

10h 27'
Ngọc bất ngờ thấy mí mắt Minh động đậy. Sự sống cuối cùng đă t́m lại,hết ngủ nướng rồii,phải kô Minh. Cậu mỉm cười nh́n mọi người :''Mọi người chờ con hả''.Mẹ đă ̣a khóc.Minh biết không, mẹ đă không dám nói ra suy nghĩ đang đè trĩu ḷng mẹ đấy.Giờ cạu tỉnh th́ mẹ cất nó sang một bên rồi. ''Anh của em dậy rồi''-Ngọc nói trong niềm sung sướng. ''Ăn chút ǵ con nhé''- mẹ rưng rưng hỏi. Mí mắt cậu lại sụp đóng.Đầu gục sang một bên.Bác Phú chạy ra đo mạch.Rồi bác lắc đầu''Vẫn không đo được mạch''. ''Con mệt quá''-Minh bỗng thốt lên,yếu ớt nhưng đủ cho mọi người bật khóc.Mẹ đă chuẩn bị tinh thần.Ngọc- tớ cũng không hiểu nữa, vẫn là sự hy vọng hiện hữu,nhưng nét buồn vẫn vương vất đâu đó.''Mẹ biết, mẹ biết.Con cứ nghỉ đi.'' 'COn không muốn nữa.Đến lúc rồi mẹ à''-Minh nói trong hơi thở yếu.Một cơn đau bất chợt lại kéo cậu xuống.Tớ biết mà,mặt xanh tái đi.Tớ ko muốn nghĩ.''Hôm nay trời mát đấy,đồng chí Minh à.Đồng chí biết đến cái ǵ mà đến.Dậy đi''- tớ nói mấy câu cứng. ''Ừ,hướng dương vẫn đón mặt trời mà.Nhưng hết rồi,đồng chí Thành à''- Minh thở yếu hơn. ''Con đừng nói gở.Tối qua mơ ǵ kể mọi người nghe nào''-mẹ ra giọng trấn an. ''Anh kể đi,đừng nói linh tinh nữa''- Ngọc nói mà khóe mắt đă rưng rưng''.''Tối qua con không mơ.Con chỉ thấy tất cả kí ức như ùa về'',rồi Minh lại nhắm nghiền lại, gục đầu vào ḷng mẹ. ''Con biết con đă đến lúc từ biệt mọi người.Trái tim con đành phải dừng làm việc sớm hơn con tưởng.10 ngày con hứa với mọi người,có lẽ con không thực hiện được rùi.'' Nói đến đây,Ngọc lao tới,ôm chặt lấy Minh:''Anh đừng nói nữa.Không phải thế, anh đă hứa mà...''.Ngọc chỉ biết khóc.Tiếng khóc của người em gái yêu cậu thật ḷng,hơn tất thảy mọi thứ bây giờ.Và tiếng của mẹ.Tiếng khóc của người mẹ sắp mất đi người con trai duy nhất. 'Ngọc, để anh nói.Anh xin lỗi v́ đă không đi với em đến tận cuối con đường, không thể thực hiện giấc mơ cùng đi du lịch ṿng quanh thế giới này.Anh tin,..anh tin Ngốc sẽ t́m được một người anh trai tốt hơn anh mà.'' ''Không,em không muốn thế,em chỉ muốn có ḿnh anh là anh trai mà thôi.Măi măi,không ai có thể thay thế anh được đâu.Anh phải ở lại với em cơ.Em muốn nói là em cũng yêu anh,yêu anh nhiều lắm, anh ơi!...'' Ngọc dàn dụa. ''Ngốc à,em sẽ t́m được mà.Sẽ có 1 ṿng tay khác bảo vệ em.CHỉ cần nhớ là em đă có 1 anh trai là được.C̣n giờ để anh nói với Thành''- Minh như dùng hết sức mạnh c̣n lại trong cơ thể yếu ớt để nói. ''Mày đừng nói nữa.Tao với mày c̣n phải mở công ty riêng cơ mà,c̣n phải cho cả thế giới này biết về đất nước Việt Nam bé nhỏ này cơ mà''-ḿnh nói mà không chặn được ḍng nước mắt trào ra. ''Tao xin lỗi mày nhiều.Có lẽ anh em ḿnh sẽ có duyên ở kiếp khác.Tao vẫn chọn mày làm bạn,bạn thân nhất mà.C̣n giờ tao phải kinh doanh một ḿnh trước ở thế giới khác rồi.Mà tao nhờ mày việc cuối cùng,hăy viết tiếp những ḍng entry cho blog, tao ko muốn nó đóng.Hăy biến nó thành nơi của yêu thương.Hăy nói với mọi người là Minh này cám ơn sự quan tâm của mọi người.Mới 4 ngày nhưng đó là 4 ngày hạnh phúc nhất đời của Minh rồi. Mày nhớ nói với mọi người nhé,giúp tao lần nữa...'' Cả nhà ch́m trong tiếng khóc nức nở. ''Mẹ của con.COn phải xin lỗi mẹ nhiều nhất. Con đă sai, giờ mẹ phải ở lại.Con ko kịp báo hiếu,con sẽ trả mẹ ở kiếp sau, mẹ nhé! Mẹ vẫn phải sống thật cố gắng,thật mạnh mẽ mẹ nhé.Con sẽ luôn cầu chúc cho mẹ từ 1 thế giới khác.'' ' Không,con ko dc nói nhảm.Con mẹ mệt rồi, nằm xuống đi con.Con trai sẽ măi ở bên mẹ mà'' ''Con muốn nh́n rơ cây hoa hướng dương kia lần cuối.Mọi người bê giúp con gần lại đây.COn muốn nh́n nó,nh́n thấy mọi người cười thật tươi được không?'' ''Em sẽ cười, mẹ sẽ cười thật nhiều,mọi người nữa, anh phải tiếp tục đi tiếp đi chứ'' ''Minh ơi,tôi sẽ mang đến cay hướng dương cho ông.Nhưng ông phải ngắm nó vào ngày mai nữa nhé.''

Ḿnh đứng dậy, bê cây hoa hướng dương vàng rộn ngoài hiên vào.Sao giờ ḿnh thấy nó đẹp thế. Đặt bên Minh. 'Hăy ôm con nào, bác Phú nhé, con cảm ơn bác, rồi Thành,Ngọc và mẹ nào.'' ''Em sẽ ôm anh thật nhiều.Anh ko được chối từ đâu.anh phải sống tiếp cơ''. Mắt Ngọc đă đỏ hoe. Bác Phú, vừa nhẹ nhàng đến bên Minh, có lẽ bác cũng hiểu.''Chúc chú nhóc của bác 1 chuyến đi vui vẻ''.''Con cám ơn Bác'' Rồi ḿnh chạy lại,ôm chặt Minh.Thân thể gầy ṃn của cậu.Tiếng đập yếu ớt trong lồng ngực.Ḿnh không muốn sự thật này đến,quá sớm thế này.'' Ngọc khóc nức lên,ôm chặt Minh,đặt lên g̣ má đă họp đi về bệnh tật cậu một nụ hôn nhẹ nhàng.''Anh sống cơ,Minh ơi, em yêu anh nhiều mà,có phải anh cũng muốn nói thế.Ai sẽ giúp em lau khô nước mắt,ai sẽ làm em cười đây, Minh ơi.Em không muốn,em không muốn thế này đâu.'' ''Hăy để anh ôm mẹ nào''.Ṿng tay ấm áp của mẹ quàng chặt lấy Minh.''COn xin lỗi mẹ nhiều,nhưng mẹ nhớ là con trai yêu mẹ nhất trên đời này.Cám ơn mẹ của con..'' Tiếng mẹ khóc nức lên,thảm thiết.Đầu Minh gục nhẹ nhàng trên tay mẹ. Bác Phú ḍ mạch Minh.Bác khóc.

10h 47 phút, Minh trút hơi thở cuối cùng.Cậu cười khi ra đi. Ḿnh không biết viết sao nữa.Tất cả đang rối bời.Bất ngờ quá.Cậu bạn thân thiết nhất của ḿnh đă ra đi.Cậu muốn ḿnh viết cho mọi người những ḍng cuối này.Ḿnh không muốn, chi muốn Minh sẽ sống măi thôi! Ḿnh không viết ǵ được nữa. Minh đă ra đi rồi, đă đến một thế giới khác rồi. Có lẽ cậu đang mỉm cười trên cao.Những ngày cuối cùng này không vô ích.Ḿnh chuyển lời của Minh nhé,cám ơn tất cả sự quan tâm. Minh chỉ muốn nói rằng, cuộc sống này là phép cộng của sự chia sẻ yêu thương. hăy trân trọng cuộc sống.Entry viết lúc 7h45'. Chào mọi người.

Friday July 27, 2007 - 09:11am (EDT)


Cuộc sống -ngày thứ 5

Ḿnh sẽ viết tiếp,sẽ đi hết 10 ngày của cậu bạn thận thiết.

''Stairway To Heaven''- bài hát mà cậu thích nghe,cũng là tên của một bộ phim buồn.Ḿnh thật ngốc khi ko nghĩ đến lời cậu nói khi hai đứa xem phim :''Hy vọng ḿnh sẽ làm đủ điều tốt để lên được tới đấy vào ngày gần đây.''

Cậu ngốc lắm,lẽ ra ông trời sẽ bắt cậu vương vất ở đây măi đấy, bởi chưa được siêu thoát mà.Nhưng có lẽ t́nh thương của Mẹ,Ngọc, cả ḿnh nữa,rồi hàng ngh́n người bạn đă ghé thăm cậu trong những ngày vừa qua,đă đủ để xây nên một chiếc cầu vồng đưa cậu tới một nơi ở trên cao, rất xa và rất đẹp.

Hôm nay,ḿnh chả biết phải viết cái ǵ,nên ḿnh gửi tặng mọi người những câu thơ của Đức mẹ Teresa về cuộc sống mà Minh rất thích :


Cuộc sống chính là cái đẹp, hăy chiêm ngưỡng.
Cuộc sống chính là điều may mắn, hăy đón nhận.
Cuộc sống chính là niềm hạnh phúc, hăy tận hưởng.
Cuộc sống là một bản nhạc, hăy ca vang.

Cuộc sống c̣n có nghĩa là bổn phận, hăy hoàn thành nó. Cuộc sống c̣n có nghĩa là một lời hứa, hăy gắng giữ lời. Cuộc sống c̣n có nghĩa là một sự cố gắng không ngừng nghỉ, hăy chấp nhận nỗ lực.

Cuộc sống c̣n có nghĩa là một sự mạo hiểm, hăy can đảm lên.

Nếu cuộc sống là một cuộc chạy đua, hăy cố gắng hết ḿnh. Nếu cuộc sống là một tṛ chơi, đừng ngần ngại hăy cứ tham gia. Nếu cuộc sống là một nỗi buồn phiền, hăy thả cách vượt qua. Nếu cuộc sống là một tấm bi kịch hăy đồng ư đương đầu.

Nhưng cuộc sống c̣n là thời cơ, hăy t́m cách nhận ra và thu lợi từ nó. Cuốc sống c̣n là mốt giấc mơ, hăy biến giấc mơ thành hiện thực.Và cuộc sống này quá đỗi kỳ diệu, đừng nên phá huỷ nó.

Bởi cuộc sống đơn giản chỉ là cuộc sống hăy biết đấu tranh để tồn tại.

Friday July 27, 2007 - 08:19pm (EDT)
Ngày cuối cùng
Hôm nay là một ngày buồn.Mưa.Lắc rắc.Minh đă rất thích những cơn mưa thế này.Nhẹ nhàng.Tôi th́ không. Minh nói rằng cơn mưa gợi cho M một niềm vui v́ sự rửa trôi đi tất cả,là mang đến cái ǵ đó mới mẻ. Tôi th́ nghĩ mưa buồn. Mưa khóc cho ai đó ra đi.Là ông trời khóc cho một kiếp người buồn.

Chắc hôm nay cũng vậy.Tôi đă quay trở lại thành phố.Một ḿnh. Lúc đi là hai người.Giờ chỉ c̣n tôi. Bác, bây giờ ḿnh mới nói cho các bạn, mẹ Minh tên Thanh, hai cái tên ghép lại là Thanh Minh.Nhẹ nhàng.TInh khiết. Nhưng sao cuộc sống lại không nhẹ nhàng chút nào với hai người.

Bác đă ở lại. Chắc sẽ lâu, ở lại ngôi chùa ấy, như một Phật tử t́m về với một ṿng tay an ủi thần thánh trong cuộc sống này.Tôi đă không ngăn được.Nhưng có lẽ đó cũng là một sự lựa chọn hợp lí. Bác ơi, giờ con cũng là con bác,con sẽ thăm bác thường xuyên. Bác ở lại nhé, để cầu nguyện cho người anh em của con được Phật che chở ở một thế giới ḱ bí nào đó.

Friday August 3, 2007 - 08:06am (EDT)




Alert webmaster - Báo webmaster bài viết vi phạm nội quy
 

 mai77
 member

 REF: 240145
 10/20/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
((Cậu có một điều muốn nhắn nhủ tới hàng ngàn các blogger hay những con người đọc được những ḍng này.Rằng hăy sống như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng của cuộc đời bạn.hăy sống với hết t́nh yêu thương, hăy trao cho t́nh yêu cho những người bạn muốn. Đừng che giấu t́nh cảm thực sự, và nói lời yêu thương tới những người gần gũi với ḿnh nhất, là ba là mẹ, anh chị em trong nhà.Bởi có thể một ngày, ai đó trong số những người thân của bạn đột ngột ra đi, mà bạn chưa một lần bạn nói rằng bạn yêu quư người đó chừng nào.''))Đây là lời nhắn nhủ của Minh đến mọi người.Mai77 cũng đồng ư như vậy!

Thật xúc động~~~~~~~~~~~thật xúc động trước:
Một cậu bé quá cam đảm với 1 sức sống mănh liệt nơi tâm hồn Cậu.
Một người Mẹ quá tuyệt vời với niềm tin và t́nh yêu thương vô bờ bến đối với cuộc sống & sinh mạng đứa con trai yêu quư duy nhất của chị
Một cô bé Ngọc đầy đam mê và nhiệt huyết của tuổi trẻ luôn đi kèm với tâm hồn & t́nh yêu trong sáng,nhân hậu,luôn chia sẻ với người bạn dũng cảm đang đếm từng ngày,từng ngày để đi vào nước Thiên Đàng.
Và những người bạn tốt luôn ở bên Minh cũng như những t́nh cảm của con người đối với con người qua việc chia sẻ t́nh yêu với Minh bằng nhiều cách!

Minh Ơi!
Chị Nghĩ đây chính là ư Chúa...Ngài đă sắp đặt em và sắp đặt cuộc sống của em là như vậy.Em có 1 sứ mệnh thật là lớn lao là...em đă gắn kết những người trên thế giới này gần nhau hơn.Em mang 1 thông điệp đến những người cùng cảnh như em là HĂY GIỮ VỮNG NIỀM TIN - HĂY SỐNG TRÊN ĐẤT NÀY MỘT CUỘC SỐNG THẬT Ư NGHĨA - HĂY ĐEM T̀NH YÊU THƯƠNG CỦA M̀NH ĐẾN MỌI NGƯỜI NGAY CẢ KHI BẠN CHỈ C̉N 1 GIÂY CUỐI CÙNG TRÊN ĐẤT ....
Minh ơi!
Chị ngưỡng mộ em quá cơ!
Chị cũng thất thật là hạnh phúc rằng em đă chút hơi thở cuối cùng của ḿnh trong 1 nụ cười thanh thản.chị biết CHÚA đă sắp sẵn chỗ cho em ở NƯỚC THIÊN ĐÀNG nơi có cuộc sống đời đời,nơi đó em lại được gặp người BA yêu dấu của ḿnh và hai BA con sẽ chờ thời gian Chúa cất MẸ yêu dấu và những người thân yêu của em lên đoàn tụ.
Mẹ em sẽ lên sau v́ Chúa cần mẹ em thực hiện những sứ mệnh cao cả khác...Chắc em cũng vui v́ điều đó.
Đây là mail chị viết riêng cho Minh để tỏ ḷng ngưỡng mộ em và chị cám ơn CHÚA cám ơn MINH v́ em đă cho chị biết thêm những chân lư sống...chị sẽ cố gắng học em để sống 1 cuộc đời hữu ích trên đất Minh ạ!
Lần nữa chị muốn nói câu YÊU EM NHIỀU và CÁM ƠN EM!

Mai77 xin cám ơn bạn ÁnhTrang đă mang đến cho NCD câu chuyện thật cảm động về cậu bé Minh dũng cảm,đấu tranh hết ḿnh với căn bệnh của hiểm nghèo,cậu có một ư chí sống và cách chấp nhận thực tế thật tuyện vời và cậu luônn mỉm cười và luôn gắng sức làm cho mọi người thân ḿnh vui trong bất kỳ hoàn cảnh nào.Mai77 đọc mà khóc từ đầu đến cuối.
Cám ơn anhtrang v́ bạn cũng có 1 tâm hồn đẹp và Mai tin rằng bạn sẽ là người luôn nói câu YÊU THƯƠNG của bạn đến với mọi người
Thân
Mai77


 

 conuong11
 member

 REF: 240148
 10/20/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
50 phút
Mất 50 phút để cho tôi đọc hết những ḍng ở trên.Vừa đọc mà nước mắt cứ dàn dụa .Tôi biết ḿnh cũng là người đa cảm,hay xúc động...nhưng quả thực không thể không xúc động được.Có lúc thấy tim ḿnh như nghẹt thở,t́nh cảm sao mà chân thành và thiêng liêng thế!T́nh mẫu tử,t́nh bạn ,t́nh yêu ...không c̣n lời ǵ để nói.Vậy mới biết rằng sống ở trên đời hạnh phúc lớn nhất là có người quan tâm và chia sẻ .Người mẹ đau ḷng lắm nhưng vẫn thấy tự hào về đứa con trai đầy nghị lực.Cậu Thành và cô bé Ngọc cũng xót xa lắm nhưng vẫn tự hào về một người bạn,một người anh ...Bác sĩ Phú nữa,không phải đơn thuần là lương tâm nghề nghiệp ...T́nh cảm của mọi người giành cho Minh là quá lớn.Lại c̣n bạn bè khắp nơi nữa chứ.Thế gới ảo đâu c̣n là thế giới ảo khi mọi chia sẻ,mọi lời động viên là thật là chân thành.
Tự nhiên tôi nghĩ,nếu ḿnh...nếu ḿnh cũng lâm vào hoàn cảnh như em Minh th́ sẽ như thế nào nhỉ?Chắc chắn rồi,Mẹ tôi cũng đau khổ như mẹ Minh,cô bạn Huệ của tôi th́ cũng giống Thành và một ai đó nữa...giống như cô bé Ngọc kia vậy.À,mà c̣n nữa chứ,tất cả những người thân,bạn bè ...nhiều lắm.Và tôi biết một điều rằng tôi cũng sẽ gắng vui vẻ ,sẽ gắng sống tốt như em Minh...
Chắc bố mẹ,bạn bè ...biết được tôi đă nói những lời này sẽ lại trách tôi là "nghĩ vớ vẩn rồi nói gở ..."Nhưng thực ḷng,tôi khâm phục em Minh và trân trọng t́nh cảm mà mọi người giành cho em!Lời cuối cùng,chúc cho em Minh thanh thản với những giấc mơ về thế giới bên kia...Chúc cho những người ở lại vẫn măi sống chân thành với nhau như thế!Măi măi!


 

 trangdem
 member

 REF: 240191
 10/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Khi đọc những ḍng chữ tâm sự của em, trái tim tôi cũng lặng đi. Tôi không biết viết ǵ cho em nữa. Gần 3 tháng sau khi em đă rời xa thế giới này tôi mới biết được những ḍng tâm sự của em. Nhưng không muộn phải không em Minh

Cảm ơn em đă dạy cho tôi về cuộc sống, nếu tôi là em th́ thật sự tôi không biết tôi có đủ và nhiều nghị lực như em không? Em thật sự can đảm lắm Minh ơi ...

..." Mọi người yêu quư của Minh! Đă sắp sang ngày thứ 7 đếm ngược.Minh sẽ tiếp tục đi. Mà, Minh có 1 yêu cầu nhỏ. Minh muốn Entry này chỉ dành riêng cho những câu chuyện hạnh phúc nhất của mỗi người đă trải qua.Minh muốn đọc, muốn hiểu, và chia sẻ. Có những hạnh phúc mà có thể Minh sẽ không học hết được v́ không thể sống nhiều hơn nữa.

Minh muốn blog, dù cho sau ngày Minh ra đi, vẫn là nơi ngập tràn t́nh yêu.Mọi người đến để chia cho nhau t́nh yêu.Thật hạnh phúc khi được nghe niềm hạnh phúc của người khác! "

Đây là một trong những ḍng tâm sự của em trước khi em đi xa. Minh à, em có ḷng cao thượng lắm, trước khi rời xa thế giới này em c̣n muốn đan kết những tấm ḷng của mỗi người cho nhau... Tôi ước ǵ tôi được 1 lần biết em là ai trên đất nước này tôi sẽ đến bên cạnh em tiếp thêm cho em một sức mạnh và sức sống của t́nh người trước khi em rời xa chúng tôi.

Đọc những ḍng tâm sự của em, tôi thấy ḿnh quá nhỏ bé trước em. Tôi biết ḿnh cần phải sống cho những chuỗi ngày c̣n lại của cuộc đời tôi cho thật xứng đáng trước linh hồn em và những người c̣n ở lại Cảm ơn em đă dạy cho tôi bài học về cuộc sống và trân trọng từng giây phút trong cuộc sống này.

Bây giờ dù ở bên kia thế giới chắc em sẽ mĩm cười hạnh phúc v́ chúng tôi, những người con lại sẽ cùng nhau đan kết những ṿng tay yêu thương của ḿnh đến tất cả mọi người. Đem hơi ấm của t́nh thương san sẽ đến khắp mọi người, khắp mọi nơi mà chúng tôi có thể làm được, và đến được.

Vĩnh biệt em, một người bạn tôi chưa bao giờ biết mặt, vĩnh biệt em một thiên thần nhỏ giữa cuộc sống này .

TrangDem


 

 thoconkhotinh
 member

 REF: 240217
 10/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai
Khi đọc nhưng ḍng tâm sự của em và mẹ em mà tôi đă lặng người đi ,tim tôi cũng đă nhói theo từng ngày của em mà nước mắt cứ chảy dài ,quả thật tôi không thể diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này ,mắt cứ nhoè đi .Trái tim em quá bé nhỏ để chóng chọi lại bệnh tật nhưng nghị lực của em thật đáng khâm phục em àh.Em đă ra đi nhưng tôi tin em vẫn đang mỉm cười nơi thế giới bên kia và em đă để lại trong ḷng mọi người h́nh ảnh một cậu bé đầy nghị lực ,em rất kiên cường em àh .
Cám ơn em đă cho tất cả chúng tôi một bài học về cuộc sống ,một bài học cứ tưởng dễ nhưng thực sự rất khó nếu ta không biết trân trọng cuộc sống này .
Chúc em măi an b́nh và thanh thản nơi thế giới thứ hai kia .
Vĩnh biệt em ,vĩnh biệt Minh !


 

 saothenhi
 member

 REF: 240232
 10/21/2007

  profile - trang ca nhan  posts - bai da dang  email - goi thu  Thong bao cam nhan spam den webmaster  edit - sua bai, thay doi  edit - sua bai, thay doi post reply - goy y kien, dang bai

Đọc bài viết mà tôi lặng người ,nước mắt rơi đầy bàn phím, một sự tiếc nuối ,một nỗi xót xa,cả sự khâm phục nữa. trời ơi một em bé v́ thương mẹ mà dấu căn bệnh của ḿnh suốt 9 năm ,9 năm đó bao nhiêu lần em đau đớn ,ngất đi cam chịu một ḿnh ,không một ḍng nào có thể diễn đạt được hết y' từ chỉ biết là thương qua'.một cậu bé có nghi lục phi thường, nhưng phải chào thua bệnh tật,thật tiếc quá em thật thơ ngây ,tự dấu ḿnh căn bệnh hiểm nghèo đó,mà lẽ ra phải để cho người mẹ của ḿnh biết để có biện pháp chữa trị và chăm sóc chứ.là một người mẹ nên tôi hiểu hơn ai hêt.dù đói hay nghèo hoặc khó khăn thế nào... người mẹ vẫn có thể làm mọi việc cho con và v́ con,kể cả tính mạng của ḿnh cũng dành cho con,vậy các bạn trẻ nếu có điều ǵ khó khăn về tinh thần ,về bệnh tật. người mà các bạn cần chia sẻ đầu tiên để t́m sự cảm thông ,t́nh huyết thống nhất là người mẹ đó các em,đến chị đă nhiều tuổi mà vẫn rất cần mẹ mà ....cảm ơn trangdem đă chuyển tới NCD chúng ta một bài viết đầy t́nh người một trang nhật kí 10 ngày ,rất đồi thương tâm, mỗi chúng ta khi đọc xong trái tim đều nhức nhối .. chúc em được yên nghỉ an lành nha cậu bé


 
  góp ư kiến

 
   

  Kí hiệu: : trang cá nhân :chủ để đă đăng  : gởi thư  : thay đổi bài  :ư kiến

 
 

 


Nhà | Ghi danh Thành Viên | Thơ | H́nh ảnh | Danh Sách | T́m | Diễn đàn | Liên lạc | Điều lệ | Music | Link | Advertise

Copyright © 2024 Vietnam Single & Tim ban bon phuong All rights reserved.
Hoc Tieng Anh - Submit Website Today - Ecard Thiep - Hot Deal Network